Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 230: Chương 230: Là sa đọa hay vẫn là trầm mê?




Edit: Airy Nguyen

Hà Dĩ Ninh thấy Giản Mạt kinh ngạc, không khỏi cười cười, “Thấy cô xuất hiện ở đây, xem ra... đứa bé hẳn đã ra đời?” Dù là một câu hỏi, nhưng hiển nhiên cũng là một câu khẳng định.

Khoé miệng Giản Mạt co quắp lại, gượng cười gật đầu, trong đầu cô đang suy nghĩ liệu Hà Dĩ Ninh có biết bánh bao là con của ai hay không...

Nhưng nghĩ một chút, buổi tối đêm đó là Tô Quân Ly ở bệnh viện với cô, không chừng những người ở đó đều tin rằng con của cô là của anh ta?

“Cô... cũng tới đây đón con sao?” Giản Mạt hỏi.

Hà Dĩ Ninh gật đầu, “Con của tôi nhỏ hơn con của cô khoảng vài tháng... Là con gái, còn con của cô thì sao?”

“Là con trai!” Giản Mạt cười trả lời, cảm giác mình có lo sợ cũng bằng thừa... Cây kim trong bọc sớm muộn cũng lòi ra, trước sau gì Cố Bắc Thần cũng sẽ biết sự tồn tại của bánh bao.

Đúng lúc cô giáo nhà trẻ chạy ra bên ngoài, khuôn mặt sốt ruột lo lắng nhìn khắp nơi, rồi vội vã chạy về hướng Hà Dĩ Ninh, “Mẹ của Nhất Nhất đây rồi, bé Nhất Nhất không ổn rồi...”

Hà Dĩ Ninh vừa nghe thì sắc mặt lập tức hoảng sợ, vội vã đi theo cô giáo vào trong...

Giản Mạt cũng muốn vào xem chuyện gì, nhưng lại sợ bánh bao đi ra không thấy mình, nên đành nhíu mày lo lắng nhìn theo bóng dáng Hà Dĩ Ninh đang dần khuất trong tầm mắt.

“Mammy...” Giọng nói non nớt trên một gương mặt cao ngạo truyền đến.

Giản Mạt quay lại nhìn, đã thấy Giản Kiệt đang ở trước mặt cùng với cô giáo, vẻ mặt bánh bao hôm nay không có giận dỗi vì cô đến muộn nữa.

Sau khi chào cô giáo thì Giản Mạt dắt tay Giản Kiệt đi về... Dưới ánh mặt trời hoàng hôn, hai mẹ con nắm tay nhau vừa đi vừa cười nói, cô cảm thấy cuộc sống như thế này thật yên bình hạnh.

Đáng tiếc đây toàn là cô tưởng tượng...

Nếu như không phải nhà trẻ yêu cầu phải có người lớn đến đón các bé đi học về, bánh bao thậm chí sẽ không cần cô đến đón mà tự đi về. Cho nên kiểu cách bé bỏng chờ mẹ đến đón, hoàn toàn không phải là phong cách của bánh bao.

“Vừa rồi mẹ nói chuyện với ai vậy mẹ?” Giản Kiệt tò mò hỏi, ánh mắt đen láy tinh anh lộ ra nét trầm ổn như một ông cụ non.

“Là vị bác sĩ đầu tiên phát hiện ra con đã đến thế giới này...” Giản Mạt trả lời.

Giản Kiệt lập tức dương các miệng nhỏ nhắn lên, “Thật đúng là một dì đáng yêu!”

“...” Giản Mạt bất mãn, “Mẹ là người sinh ra con này... Sao chưa bao giờ thấy con khen mẹ?”

Giản Kiệt vẻ mặt xem thường liếc nhìn Giản Mạt, “Thì mẹ lúc nào chẳng đáng yêu!”

Gương mặt Giản Mạt ửng hồng, đối với ông con này, thậm chí mấy ngày cô còn phải đối mặt với ông cha nữa, hai cha con nhà này thay phiên nhau làm cô khó chịu...

Hai người vừa về đến nhà thì Tô Quân Ly gọi điện thoại đến.

“Quân Ly?” Giản Mạt vừa trả lời điện thoại vừa ra hiệu cho Giản Kiệt mở cửa vào nhà.

“Anh sắp đi ngang qua nhà trẻ, cần anh đón Tiểu Kiệt không?” Tô Quân Ly hỏi.

“Em đã đón bánh bao về rồi,“ Giản Mạt tiến vào phòng, “Anh có đến dùng cơm không?”

Tô Quân Ly cười, nhẹ nhàng đáp: “Được! Anh sẽ tới ngay... Anh có mang theo nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm.”

Giản Mạt đáp lời đồng ý, cô không cảm thấy có điều gì không ổn... Bốn năm ở bên cạnh, giữa họ cũng rất tự nhiên thoải mái, thế nhưng tâm tư của cô chỉ dành cho việc học. Có lẽ... với một trái tim từng bị tổn thương sẽ rất khó có thể mở lòng lần nữa.

Nói chung hiện tại Tô Quân Ly đối với cô như là một người thân trong gia đình... Tình cảm rất gắn bó, nhưng lại không phải là tình yêu!

...

Trong màn đêm đen kịt, có những góc khuất của xã hội, những nơi thối nát điên cuồng...

Một thứ nhạc đinh tai nhức óc xập xình, giống như muốn phô bày mọi nhân cách thói hư tật xấu của con người phô bày hết ra bên ngoài. Thẩm Sơ nóng bỏng khoe đường cong gợi cảm giữa sàn nhảy của một vũ trường, bên cạnh cô có rất nhiều đàn ông, mỗi người bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt chất chứa đầy dục vọng!

Ánh mắt Mạc Thiếu Sâm nhíu lại, gương mặt lãnh đạm... trong đáy mắt của anh lộ ra một tia lạnh lùng cười chế nhạo.

Không rõ là anh đang tự giễu bản thân, hay là cười nhạo người đang ở giữa sàn nhảy kia.

Tiếng nhạc dần dần nhỏ xuống, Thẩm Sơ không buồn liếc nhìn những gã đàn ông đang thèm khát cô, mà liền đi xuống ngồi cạnh Mạc Thiếu Sâm, tay cầm một ly rượu bắt đầu uống...

“Ngày nào anh cũng đến đây tìm em, có thấy mệt không?” Thẩm Sơ cười lạnh một tiếng, nhìn Mạc Thiếu Sâm.

Mạc Thiếu Sâm cười lạnh, “Thẩm Sơ, anh chỉ muốn xem em đang tự hành hạ bản thân như thế nào, xem em còn có thể sa đoạ thành bộ dáng gì nữa?”

“Vậy thì anh cứ từ từ xem đi...” Thẩm Sơ hờ hững trả lời.

Mạc Thiếu Sâm tức giận, hơi thở gấp gáp, “Có phải nếu không có Cố Bắc Thần, em không thể sống nổi?” Anh cười lạnh, “Nếu vậy, lúc trước em không nên lợi dụng cậu ta... Từ lúc bắt đầu, em vốn dĩ không nên gây ra chuyện.”

“Không phải em đã nói rồi sao...” Thẩm Sơ cười lạnh, “Nguyên tắc của Cố Bắc Thần là nhìn vào người, chứ không nhìn vào sự việc. Mạc Thiếu Sâm, em hỏi anh một câu... Nếu chuyện tương tự xảy ra nhưng là Giản Mạt, anh nghĩ Cố Bắc Thần có thể làm vậy không?”

Mạc Thiếu Sâm thất vọng nhìn Thẩm Sơ, một lúc lâu sau... chậm rãi trả lời: “Giản Mạt sẽ không làm như vậy!”

Thời gian bốn năm nếu nói lâu cũng không phải là lâu, nhưng đủ để anh nhận rất nhiều điều...

Ví như, người vợ bí mật của Cố Bắc Thần chính là Giản Mạt... Giản Mạt là người đã làm Cố Bắc Thần thay đổi.

Thẩm Sơ xua tay cười lạnh, sau đó nâng ly rượu trong tay nốc vào miệng, lạnh lùng liếc nhìn Mạc Thiếu Sâm, “Thẩm Sơ tôi chính là cái người ti tiện vậy đó, không phiền anh phải đến đây tìm tôi!”

Dứt lời, cô đứng dậy rời khỏi...

Ra khỏi quán bar ầm ĩ, Thẩm Sơ lẩn thẩn bước đi bên ngoài, gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh buốt... Cô cảm thấy bản thân mình thật buồn cười...

Cô không lái xe, mà cứ bước đi lảo đảo giữa con đường đêm nhộn nhịp của Lạc Thành. Mọi sự việc đã xảy, JK, Đế Hoàng, tất cả mọi thứ đã triệt để giết chết mộng tưởng của cô...

Cô thừa nhận trước đây chỉ muốn lợi dụng Cố Bắc Thần, thế nhưng, cô yêu anh cũng là thật!

Nếu như không có Giản Mạt tồn tại, có phải giữa họ sẽ đến mức đi đến kết cuộc như vậy?

Khoé miệng Thẩm Sơ cười lạnh, bước chân chợt dừng lại... ngước nhìn màn hình quảng cáo giữa quảng trường đang phát tin tức buổi tối.

“Như mọi người đã biết về nhà thiết kế Giản Mạt của Tường Vũ bốn năm trước đã thiết kế hội sở 18 tầng của tập đoàn Đế Hoàng, ngay thời điểm sự nghiệp của cô đang thăng tiến, thì cô đã từ giã vinh quang mà đi tu nghiệp tại nước ngoài.” Người phát thanh viên nở nụ cười nhẹ nhõm, nói tiếp, “Lần này, Giản Mạt hoàn tất việc tu nghiệp một cách xuất sắc và vinh dự trở về, vẫn lấy thân phận là nhà thiết kế của Tường Vũ mà tái chiến với kế hoạch thiết kế Đế Hoàng... Rất nhiều người đều đang quan tâm, lần này chúng ta hãy chờ xem Giản Mạt có mang lại cho chúng ta sự kinh hỉ...”

Thẩm Sơ nhìn hình ảnh trên màn hình về hội sở của Đế Hoàng mà bốn năm trước do chính Giản Mạt thiết kế, đáy mắt lộ ra sự tức giận dữ tợn.

Cũng đằng đẵng một thời gian, cũng là chờ đợi, vì cái gì mà kết quả của mình lại ảm đạm thất bại, còn cô ấy... lại chiếm được tâm của Cố Bắc Thần, khiến anh một lòng suy nghĩ vì cô ấy?

Thẩm Sơ hơi híp mắt lại, lờ đờ say, rồi lại thu tầm mắt, thất thểu tiếp tục đi về phía trước...

Màn đêm bao phủ lên bóng cô độc...

Ánh đèn vàng ấm áp trong đêm lại mang đến không khí hài hoà...

“Mẹ và chú Quân Ly sẽ đi dự một buổi hoà nhạc, con nhớ làm bài tập, sau đó tự chăm sóc mình nhé.” Giản Mạt vừa nói, vừa lấy túi xách đeo vào vai.

“Được thôi...” Giản Kiệt đáp lời, sau đó tiễn Giản Mạt và Tô Quân Ly tới cửa, vẫy tay chào Tô Quân Ly rồi mới đóng cửa lại.

Giản Kiệt lấy sách vở trong cặp ra, chuẩn bị làm bài tập... Cũng không biết có phải do di truyền từ Giản Mạt hay không, mà cậu bé cũng có thói quen thích để tập vở trên bàn ăn mà ngồi học.

“Dinh Dong...”

Ngay khi Giản Mạt vừa làm bài xong, chuẩn bị thu dọn tập cặp sách... Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cố Bắc Thần ở bên ngoài cầm một quyển sách, đang đứng chờ ở cửa, anh nhấn mật mã nhưng không vào được. Nhận ra Giản Mạt đã thay đổi mật mã, mà mật mã trước đây vốn dĩ là ngày kỷ niệm họ gặp nhau, trong lòng anh cảm thấy rất phiền muộn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.