Editor: Cin
Giản Kiệt hơi nhíu mày lại, bước xuống ghế đi về hướng cửa...
Cửa nhà là ổ khóa số, cho nên chỉ có thể do mammy không mang theo chiều khóa.
Bọn họ vừa mới trở về không lâu, người có thể đến đây cũng không có mấy người, uncle thì vừa cùng mammy đi ra ngoài, nên sẽ không quay về nhanh như vậy... Cho nên, có thể đây không phải là người quen.
Lúc này, cũng không thể nào là nhân viên công tác hay ai đó đến...
Giản Kiệt bình tĩnh loại trừ từng người một, sau đó, ở phía chuông cửa lại dửng dưng lần nữa vang lên, hắn xoay người tiếp tục đi thu dọn đồ đạc... Nghiễm nhiên không biết, lại một lần nữa chính mình đem cha ruột bỏ ở ngoài cửa.
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, lúc tiến vào rõ ràng nhìn thấy đèn vẫn đang sáng...
Nghĩ, Cố Bắc Thần lấy điện thoại đi động ra định gọi cho Giản Mạt.
“Ở đây vì em mà bị bỏ hoang phế tận bốn năm...” Giản Mạt nhìn thiết kế nội thất ở sảnh âm nhạc Adrian do chính tay thiết kế, có chút áy náy
Tô Quân Ly ôn thuận mỉm cười, thanh âm càng thêm nhu hòa, “Mất đi linh hồn, đương nhiên phải tìm được sinh mệnh mới cho nó...”
Một câu hai ý nghĩa của hắn càng làm Giản Mạt thêm áy náy, “Quân Ly, xin lỗi...”
“Vĩnh viễn cũng đừng nói xin lỗi.” Tô Quân Ly nhàn nhàn mở miệng, “Làm bạn tốt như vậy cũng tốt... Có lẽ, một ngày nào đó anh có thể thay đổi em, có lẽ, một ngày nào đó em có thể vì anh mà thay đổi... Sự tình trên đời này, có ai nói trước được đâu?”
Tô Quân Ly khóe miệng cười càng phát ra nhu hòa dịu dàng, “Cho nên, Giản Mạt... Vĩnh viễn đừng vì tình cảm của anh khiến cho em áy náy cùng gánh nặng. Thuật theo tự nhiên, thời gian luôn nhìn thấy cầu vồng.”
Tâm tình của Giản Mạt trong phút chốc rơi xuống dòng nước ấm, tình cảm trong suốt như vậy làm cho cô không đành lòng đối đãi với Sở Tử Tiêu... Cũng không có cách nào mà đối đãi với Cố Bắc Thần.
Có lẽ, giống như Tô Quân Ly nói... Giữa bọn họ, dù cho không có tình yêu, thế nhưng cũng có thể cùng làm bạn với nhau.
Khúc dương cầm dễ nghe truyền đến, đổi đi bản nhạc mà ở Lạc thành vẫn thường dùng, là Tô Quân Ly đặc biệt vì cô mà chuẩn bị một sáng tác không quá lớn...
Giản Mạt lấy di động ra, thấy biểu thị là “Cố tổng”, lập tức nhíu mày.
Nghĩ nghĩ, Giản Mạt đem điện thoải chuyển sang chế độ rung, trực tiếp không nhận... Sau đó lại sợ Cố Bắc Thần gọi tiếp, trực tiếp chuyển thành im lặng.
Lúc này gọi tới, khẳng định là không có chuyện gì quan trọng cả!
Nhìn Giản Mạt thở phì phì, Tô Quân Ly khóe miệng ôn thuận cười, nhẹ hỏi: “Cố Bắc Thần?”
“Ừm...” Giản Mạt không giấu giếm Tô Quân Ly.
Tô Quân Ly đáy mắt lướt qua một chút chan chát, nhưng rất nhanh liền biền mất không thấy nữa, “Trở về nghe nói không ít chuyện...” Hắn hơi dừng lại, yếu ớt mở miệng hỏi, “Mạt Mạt, nếu như người kia còn là Cố Bắc Thần, em định đối mặt thế nào?”
Giản Mạt chống lại ánh mắt của Tô Quân Ly, gương mặt sáng, trong mắt không một tia hỗn loạn, “Kỳ thực, em cũng không biết nữa.” Cô than nhẹ một tiếng, không hề né tránh vấn đề, “Hôn nhân của em cùng hắn là khế ước hôn nhân, mặc kệ cuối cùng có tình cảm từ bên trong hay không, nhưng không cách nào thay đổi được ước nguyện ban đầu.”
Giản Mạt thu lại ánh mắt ở trên ghế dương cầm ngồi xuống, nhẹ nâng ngón tay ấn phím đàn, “Quân Ly, ở Lạc Thành phát triển, lo lắng lớn nhất của em chính là bánh bao... Em khoogn có quyền ngăn bọn họ nhận nhau, mặc dù trong lòng em không muốn.”
“Anh hiểu...” Tô Quân Ly nhẹ nhàng dựa vào đàn dương cầm, hai tay để sau túi, cụp con ngươi xuống, âm trầm thở dài, “Anh chỉ là muốn... khi có chuyện gì thì người đầu tiên em nghĩ đến sẽ là anh. Nhưng ý nghĩ như vậy, quá mức ích kỷ...”
Giản Mạt thu tay, hơi nhếch môi nhìn Tô Quân Ly.
Tô Quân Ly khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mắt ngừng lại ở Giản Mạt, nói: “Chỉ là, anh vĩnh viễn sẽ không trở thành gánh nặng trong lòng em... Cho nên, Mạt Mạt, hay đi theo trái tim của em, đó liền là hạnh phúc của anh!”
Chẳng sợ, cuối cùng người em chọn là Cố Bắc Thần, hoặc là bất luận một nam nhân nào có... Chỉ cần không phải là tạm thời, đó chính là hạnh phúc của anh.
Cố Bắc Thần gọi điện thoại mấy lần đều không có ai trả lời, lập tức lạnh lùng nghiêm nghị như điêu trên mặt, đầy vẻ lo lắng....
Nhìn nhìn ổ khóa số, hắn quả thực hận không thể kêu người qua đây trực tiếp quá ổ khóa này ra!
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong phút chốc...
Cố Bắc Thần ủ dột thu lại tầm mắt, sau đó thùy con ngươi nhắn cho Giản Mạt một tin nhắn: Trong tay anh có bản giới hạn Alvarlto. Mắt của Giản Mạt liền sáng lên như đèn tia tử ngoại, trong nháy mắt nóng rực sáng lên...
Giản Mạt phải hận chết chính mình ngu xuẩn... Lúc ấy Cố Bắc Thần làm gì có buồn chán mà gọi điện thoại cho cô?
A A A...
Đại sư Alvaralto của cô a!
Không nói hai lời, Giản Mạt vội vàng gọi lại cho Cố Bắc Thần...
Thế nhưng, vang lên vài thanh cũng không có ai trả lời... Giản Mạt sốt ruột, bước chân trở nên gấp gáp.
Ngay khi điện thoại chuẩn bị tắt, Cố Bắc Thần nhận điện thoại, giọng tràm thấp phát ra một chữ, “Alo?”
Tiêu Cảnh theo kính chiếu hậu liếc nhìn Cố Bắc Thần, âm thầm xem thường...
Vừa còn nói không nghe điện thoại, muốn cho Giản tiểu thư gọi lại mấy lần.
Hừ, một lần cũng không thể chống đỡ!