Editor: heisall
Dưới tình thế cấp bách, Giang Dĩ Mạch đột nhiên che bụng: “Đau quá. . . . . .”
“Bà xã, em lại muốn gạt anh phải không?” Mộ ngốc nghếch cười xấu xa nói.
Giang Dĩ Mạch nôn khan mấy cái, rồi bịt miệng: “Dạ dày của em thật khó chịu, bác sĩ nói em bị viêm dạ dày, nhanh đem thuốc tới đây.”
“À.” Lần này Mộ ngốc nghếch cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức đi lấy thuốc.
Giang Dĩ Mạch nhân cơ hội này mở cửa chạy ra ngoài.
Mộ ngốc nghếch lập tức đuổi theo: “Bà xã, em đi đâu vậy?”
Giang Dĩ Mạch chạy trốn khắp nơi, ngó thấy Mộ ngốc nghếch sắp đuổi kịp, cô không để ý liền chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, người giúp việc đang dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua về ban nãy, nhìn thấy cô đi vào cũng giật mình: “Thiếu phu nhân. . . . . .”
Thấy Mộ ngốc nghếch cũng đuổi theo vào, cô vội vã nói: “Nếu Đại thiếu gia hỏi tôi, các người hãy nói không thấy nhé.”
Vội vàng tìm chỗ trốn, dưới chân không cẩn thận liền dẫm lên một vũng nước, bị trợt, cả người mất đi trọng tâm ngã vào một đống nguyên liệu nấu ăn mới vừa mua về còn chưa kịp bỏ vào tủ lạnh, ngã lăn vào thùng rác bên cạnh.
Bên trong thùng rác có ruột cá, còn có hai con cá chết, tất cả đều đổ trên người cô, một mùi tanh hôi khó ngửi tràn ra khắp phòng bếp khiến tất cả người giúp việc không nhịn được đều bịt lỗ mũi lại.
Ngay lúc Mộ ngốc nghếch đuổi theo tiến vào: “Bà xã. . . . . .”
Mùi tanh hôi khó ngửi khiến Mộ ngốc nghếch lập tức dừng lại: “Khụ. . . . . . Bà xã, em làm sao vậy?”
Giang Dĩ Mạch thấy dáng vẻ khó chịu của Mộ ngốc nghếch, lập tức đứng lên, nhào tới người Mộ ngốc nghếch: “Ông xã, em không sao, chỉ là bị cá chết dính vào rồi.”
“Khụ. . . . . . Ọe. . . . . .” Mộ ngốc nghếch thiếu chút nữa ói ra.
Lý Chính đang nói chuyện với Đường Hân ở trên lầu thì nghe thấy tiếng động, cũng đi xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nhìn thấy Giang Dĩ Mạch chật vật không chịu nổi cùng với mùi tanh hôi khắp người, khuôn mặt lập tức chùng xuống.
“Dĩ Mạch, cô nhìn cô một chút đi, đây là dáng vẻ của một thiếu phu nhân nên có sao?” Đường Hân bất mãn hỏi: “Nếu cô thật sự không đảm đương nổi vai trò thiếu phu nhân này, thì sớm rời khỏi đi!”
Mộ ngốc nghếch mất hứng: “Mẹ, bà xã bị ngã xuống, mẹ không quan tâm đến bà xã, còn hung dữ với cô ấy, con ghét mẹ!”
Đường Hân vừa nghe, càng tức giận với Giang Dĩ Mạch hơn.
Trong lòng càng dứt khoát quyết định nghĩ ra phương pháp dạy dỗ Giang Dĩ Mạch một chút.
Mộ ngốc nghếch lôi kéo Giang Dĩ Mạch đi ra ngoài: “Bà xã, em nhanh đi tắm đi.”
“Trên người em rất thúi à?” Giang Dĩ Mạch đến gần hỏi.
Mộ ngốc nghếch vội vàng lùi về phía sau một bước, không ngừng gật đầu.
Giang Dĩ Mạch làm ra vẻ đã hiểu.
Vào phòng tắm tắm xong, sau đó đến nhà bếp dặn người giúp việc giữ hai con cá chết ấy lại cho cô.
Khi trở về phòng liền thấy Mộ ngốc nghếch canh giữ ở trong phòng, cười hì hì nói: “Bà xã, chúng ta tiếp tục. . . . . .”
“Ông xã, em cảm giác mùi hôi thối trên người em vẫn rất nặng, anhh ngửi thử.”
Vốn không có cảm giác có mùi cá chết hôi thối, nhưng khi Giang Dĩ Mạch vừa nói như thế, thì Mộ ngốc nghếch giống như thật sự ngửi thấy mùi đấy.
Thấy Mộ ngốc nghếch lùi một bước, Giang Dĩ Mạch vui mừng đi đến thư phòng, làm chuyện của mình.
Đến buổi tối, khi Mộ ngốc nghếch muốn tiếp tục sinh em bé mập mạp cùng cô, thì Giang Dĩ Mạch tiếp tục dùng chiêu đó: “Ông xã, trên người em có mùi hôi rất khó ngửi, anh không cảm thấy sao?”
“Anh không cảm thấy.” Mộ ngốc nghếch khờ dại nói: “Bà xã, thời gian đã không còn sớm, chúng ta cũng nên. . . . . .”
Nhìn thấy Mộ ngốc nghếch định nhào lên, Giang Dĩ Mạch bị dọa sợ chạy tán loạn khắp nơi, liền mở cửa ra, vọt vào trong phòng bếp, đợi khi cô đi ra lần nữa, thì khắp người đều là mùi cá chết tanh hôi.
“Bà xã. . . . . .” Mộ ngốc nghếch uất ức không biết phải làm sao.
Giang Dĩ Mạch cũng quyết tâm không chịu sinh con cùng anh, chỉ sợ sẽ sinh ra đứa nhỏ ngốc nghếch giống anh.
Từ lúc này về sau, mỗi lần Mộ ngốc nghếch nhắc tới chuyện sinh em bé mập mạp, Giang Dĩ Mạch liền chạy trốn khắp nơi, không phải trốn vào thư phòng thì chính là vọt vào phòng bếp làm cho khắp người đều có mùi hôi của cá chết, những lúc như thế, gương mặt ngây thơ tuấn tú của Mộ ngốc nghếch luôn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Bà xã, có phải em không có ý định sinh em bé mập cùng anh hay không?” Mộ ngốc nghếch rất tủi thân hỏi.
“Không phải đâu.” Giang Dĩ Mạch nhắm mắt nói.
“Vậy tại sao em luôn trốn anh? Còn cố ý làm cho mình có mùi thúi nữa?”
“Đó là do em không cẩn thận.” Giang Dĩ Mạch giải thích, sau đó đóng cửa thư phòng, khóa chặt, còn thuận tiện cài chốt an toàn.
Mộ ngốc nghếch cảm thấy rất khổ sở.
“Đại thiếu gia, phu nhân gọi anh qua phòng một chuyến.” Ninh Tử nhẹ giọng nói.
Mộ ngốc nghếch lưu luyến không rời nhìn cửa thư phòng đang đóng chặc, mới xoay người đi đến chỗ Đường Hân.
“Mẹ, mẹ gọi con?”
“Thiên Thần, chuyện đứa nhỏ của con và Dĩ Mạch như thế nào rồi?” Đường Hân mở miệng liền hỏi: “Cũng đã một thời gian dài như vậy rồi, bà xã của con vẫn còn chưa có động tĩnh gì sao?”
“Mẹ, chúng con sẽ cố gắng. . . . . .”
Đường Hân lập tức cắt ngang: “Mẹ không có ý ép buộc hay thúc dục các con, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Con qua đây, xem cái này một chút.”
“Cái gì vậy ạ?” Mộ ngốc nghếch tò mò đi tới, thấy mẹ đặt một xấp hình ở trước mặt anh.
“Con nhìn kỹ một chút.” Đường Hân cười nói.
Mộ ngốc nghếch mở hình ra xem, tất cả đều là hình của những cô gái còn rất trẻ tuổi, bọn họ đều rất đẹp.
“Mẹ, đây là cái gì?”
“Các cô ấy rất đẹp phải không?”
Mộ ngốc nghếch ngơ ngác gật đầu.
“Con xem một chút có thích người nào không, mẹ sẽ nói cô ấy tới nhà chơi với con.” Đường Hân cười nói.
“Con có bà xã rồi, không thể chơi cùng những cô gái khác.”
“Bà xã của con bận rộn làm việc cả ngày, có thời gian chơi với con hả? Hơn nữa bà xã của con bận rộn như vậy, con cũng không thể lúc nào cũng quấy rầy nó được không đúng? Mẹ giúp con tìm một cô gái tuổi còn trẻ lại xinh đẹp đến chơi với con, còn có thể sinh em bé mập mạp cùng con nữa, có được không?”
“Không được!” Mộ ngốc nghếch không chút do dự trả lời: “Con không thể làm chuyện có lỗi với bà xã được.”
“Bà xã của con thì vẫn là bà xã của con, không có gì thay đổi hết, sao lại có lỗi với bà xã con được chứ? Mẹ nói có đúng không?” Đường Hân dụ dỗ: “Bà xã của con cũng không chơi với con, ném một mình con ở một bên, mẹ rất đau lòng cho con, Thiên Thần à, bà xã của con đã vất vả như vậy rồi, mà cả ngày còn bị thúc giục sinh con, như vậy áp lực sẽ rất lớn, hay là chúng ta cứ tìm người chơi với con, rồi thuận tiện thay nó sinh con cho con, như vậy không phải càng tốt cho bà xã của con hơn sao?”
“Không cần, con chỉ muốn sinh em bé mập mạp cùng bà xã thôi.”
“Thiên Thần, không phải con rất thương bà xã sao?” Đường Hân hỏi.
“Con đương nhiên thương bà xã rồi.” Gương mặt Mộ ngốc nghếch như trẻ con.
“Nếu thương bà xã, có phải không thể gây thêm phiền toái cho bà xã hay không?” Đường Hân hỏi: “Mỗi ngày Dĩ Mạch bận bịu việc thiết kế, đã rất vất vả rồi, chúng ta không thể lại gây thêm khó khăn cho nó, mẹ tìm cho con một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp để chơi với con, thay nó sinh đứa bé cho con, như vậy Dĩ Mạch cũng không cần phải khổ cực như vậy nữa.”
“Thật thế sao?” Mộ ngốc nghếch ngẹo đầu, gương mặt u mê tò mò.
“Dĩ nhiên, sao mẹ có thể lừa con được?” Đường Hân chỉ vào hình: “Con trai, tới xem một chút, thích người nào?”
Sau khi Mộ ngốc nghếch xem xong, bĩu môi nói: “Đều không thích.”
“Vậy con thích người như thế bào?” Đường Hân hỏi.
Mộ ngốc nghếch hưng phấn nói: “Giống như bà xã vậy.”
Gương mặt Đường Hân lạnh lẽo, nói hồi lâu lại quay trở về lúc đầu.
“Thiên Thần, con không muốn có em bé mập mạp sao?” Đường Hân dằn lòng tiếp tục dụ dỗ.
“Muốn chứ.”
“Vậy con hãy chọn đi, con thích ai, sau đó nhanh chóng sinh em bé mập mạp.”
“Không cần, chỉ có ông xã và bà xã mới có thể sinh em bé mập mạp thôi.”
“Không phải bà xã của con không sinh được sao? Với lại cũng bận rộn như vậy, chúng ta tìm người làm thay cho nó, nhất định Dĩ Mạch cũng đồng ý.”
“Vậy bây giò con đi thương lượng cùng bà xã một chút, để bà xã tới đây chọn thay con. . . . . .”
“Quay lại đây!” Gương mặt Đường Hân không vui: “Chuyện này không thể nói cho bất kỳ ai biết.”
“Tại sao?”
Đường Hân cố gắng hết sức nói thật nhẹ nhàng: “Chúng ta nên tạo cho mọi người một sự bất ngờ, con có muốn làm cho bà xã của con vui vẻ không?”
“Muốn.”
“Vậy nên cái gì con cũng không được nói cho bà xã của con biết, chờ có đứa bé, chúng ta sẽ nói cho nó biết, nhất định có thể tạo cho nó một niềm vui bất ngờ.” Đường Hân từng bước dụ dỗ.
“Thật sự như vậy sao?” Gương mặt của Mộ ngốc nghếch ngây ngô.
“Không phải con rất tin tưởng lời mẹ nói sao?” Đường Hân hỏi, “Mẹ đã lừa con lúc nào chưa?”
Mộ ngốc nghếch nhăn nhăn nhó nhó: “Nhưng con thật sự không thích họ, con chỉ muốn sinh em bé mập mạp cùng bà xã thôi.”
“Thiên Thần, con phải nghe lời mẹ, mẹ sẽ không hại con đâu. Bây giờ con còn có ba mẹ ở bên cạnh, chờ một ngày kia ba mẹ đều không còn, chỉ còn một mình con thì phải làm sao bây giờ? Có một đứa bé ở bên cạnh chăm sóc con, ba mẹ cũng yên tâm hơn.” Đường Hân nói xong thì bắt đầu lau nước mắt: “Thiên Thần, lần này con nhất định không thể phụ tấm lòng của mẹ đối với con, nhất định phải mau sinh đứa bé, như vậy ba mẹ mới yên lòng.”
“Mẹ, mẹ không cần khổ sở, con và bà xã nhất định sẽ sinh được em bé mập mạp.” Gương mặt trẻ con của Mộ ngốc nghếch kiên định.
Nói nhiều như vậy, mà trong lòng nó vẫn còn nhớ nhung bà xã của nó.
Nó càng như vậy, thì mình càng phải tìm cho nó một cô gái khác.
“Không phải vậy, Thiên Thần, con nghe mẹ nói. . . . . .”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng xe đang lái vào cửa, nữ giúp việc Ninh Tử gõ cửa đi vào, “Phu nhân, lão gia đã về.”
Đường Hân sững sờ, sao hôm nay ông ấy lại về sớm như vậy?
“Mấy giờ rồi?”
Ninh Tử nói: “Đã bốn giờ rồi.”
Đường Hân lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, đi đón chồng, nhưng gương mặt lại lo lắng.