Editor: heisall
Bà biết trong khoảng thời gian này tập đoàn Mộ thị đang gặp phải một chút vấn đề, ngày thường chồng bà rất ít khi trở về sớm như vậy, sợ là công ty đã xảy ra chuyện gì.
Mộ ngốc nghếch đi tới cửa sổ, nhìn chiếc xe dừng trong sân, cửa xe mở ra, tài xế xuống xe trước, cẩn thận từng li từng tí đỡ Mộ Đình xuống từ chỗ ngồi phía sau xe.
“Mộ Đình, ông làm sao vậy?” Đường Hân lo lắng tiến lên đỡ chồng mình.
“Thân thể của Tổng giám đốc có chút không thoải mái, lúc họp đột nhiên té xỉu, tôi khuyên tổng giám đốc đi bệnh viện, nhưng ông ấy không chịu, bảo tôi đưa ông ấy về nhà trước.”
“Té xỉu sao?” Đường Hân nhất thời cảm thấy trời như muốn sập xuống tới nơi, lập tức gọi người làm cùng bà đỡ chồng đi vào, đồng thời dặn dò quản gia lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Mộ tới.
“Tôi không sao, đừng làm to chuyện, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.” Mộ Đình nhìn vợ đang vội vàng hấp tấp, nghiêm nghị nói.
“Thế nào là không sao hả? Té xỉu mà không có việc gì ư?” Đường Hân đỡ chồng nằm xuống: “Bác sĩ sẽ tới nhanh thôi, ông hãy nằm nghỉ thật tốt.”
Lúc này Mộ ngốc nghếch cũng đã đi tới, giống như đứa bé ba tuổi bình thường, giòn giã gọi một tiếng: “Cha, cha làm sao vậy? Đau ở đâu à?”
Mộ Đình nhìn con trai giống như một đứa bé, trong lòng trăm vị trộn lẫn, cảm giác áy náy mãn liệt càng khiến cho ông càng thêm cảm thấy có lỗi với đứa con trai lớn này.
“Cha không sao, chỉ là hơi mệt mỏi một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt.” Chưa có khi nào Mộ Đình nói chuyện với con trai mà vẻ mặt lại ôn hòa như vậy, trong ngày thường đều là bộ mặt lạn lùng, lại cực kỳ ít nói.
Đường Hân nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng lo lắng cho đứa con trai thứ hai hơn.
“Thiên Thần, con đi chơi đi, để cho cha con nghỉ ngơi một chút.” Đường Hân đuổi khéo Thiên Thần.
“Dạ.” Mộ ngốc nghếch nhìn cha: “Cha, cha nghỉ ngơi cho khỏe, con đi đây.”
Mộ Đình gật đầu, dịu dàng nói: “Đi đi.”
Đại khái cũng đã lớn tuổi rồi, không còn khí phách và mạnh mẽ như hồi xưa nữa, trong lòng có một chuyện không yên tâm nhất chính là đứa con trai lớn ngốc nghếch này.
Năm đó nếu không phải do ông kích động, con trai cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng này.
Coi như vì con trai, lúc này ông không thể ngã xuống được.
Mộ Đình âm thầm nhắc nhở mình ở trong lòng, chuyện hôm nay ngược lại đã cho ông thêm dũng cảm và quyết tâm để đối mặt với tất cả khó khăn và chống đỡ mọi chuyện sắp tới.
“Mộ Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện trong công ty bà không cần phải hỏi nhiều.” Lúc này Mộ Đình không muốn nhắc lại những chuyện phiền lòng kia.
Tập đoàn Mộ thị không chỉ nổi danh trong thành phố này mà còn là một trong những tập đoàn lớn của cả nước, nhưng lại liên tục bị một công ty nhỏ tầm thường làm cho ứng phó không kịp, đầu tiên là thần không biết quỷ không hay đoạt đi hạng mục khu vui chơi ở trung tâm thành phố, tiếp đó lại liên tục đoạt đi nhiều khách hàng cũ của tập đoàn Mộ thị, làm hại tập đoàn Mộ thị tập đoàn bị tổn thất nghiêm trọng.
Đối phương là cố ý nhằm vào tập đoàn Mộ thị của ông, cố tình tranh giành.
“Mộ Đình, tôi thấy hay là để cho Tử Duệ trở lại công ty.” Đường Hân nhân cơ hội khuyên: “Để cho nó ở bên cạnh giúp ông chia sẻ công việc một chút, thì ông cũng không vất vả như vậy, cái gì cũng đều muốn tự mình ôm lấy.”
“Không phải tôi đã nói không sao rồi sao?”
“Cái gì mà không sao? Ông đã không còn là thanh niên trẻ tuổi nữa rồi, ông đã hơn năm mươi tuổi rồi đấy!” Đường Hân lo lắng nhắc nhở: “Mộ Đình, sớm muộn gì cũng có một ngày ông phải lui xuống, thừa dịp bây giờ để cho Tử Duệ trở lại công ty học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, ông cứ yên tâm về Tử Duệ, tôi sẽ trông nom nó, bảo đảm nó sẽ không làm ra chuyện gì sai trái nữa.”
Mộ Đình thở dài, “Tôi không phải lo lắng chuyện này.”
“Vậy ông lo lắng cái gì?”
“Tôi đang lo lắng anh em bọn nó không vừa mắt nhau, tình huống của Thiên Thần bà cũng biết đấy, hiện tại Tử Duệ dám đánh chủ ý lên vợ của anh nó, thì sau này ai dám bảo đảm nó sẽ không giành sản nghiệp với Thiên Thần chứ?” Rốt cuộc Mộ Đình cũng để lộ ra suy nghĩ của mình: “Tôi hoàn toàn không có ý định để cho Tử Duệ chạm vào sản nghiệp của nhà họ Mộ ở trong nước, tôi chỉ muốn khi tôi còn sống có thể coi chừng phần sản nghiệp này thật tốt, đợi đến khi con của Thiên Thần lớn lên, sẽ giao toàn bộ cho nó, như vậy tôi cũng sẽ yên tâm, bằng không tôi còn mặt mũi nào mà đi gặp. . . . . .”
Mộ Đình khoát khoát tay: “Chuyện đã qua không cần nói nữa.”
“Mộ Đình, đầu óc của ông suy nghĩ cái gì vậy, nói thế nào thì Tử Duệ cũng là em ruột của Thiên Thần, cho dù thế nào cũng sẽ không hại anh trai của mình. Ông cứ cho phép Tử Duệ đến học tập và trợ giúp thêm cho ông đi, cũng không phải nói ông cho Tử Duệ toàn bộ Mộ thị, hơn nữa tương lai còn dài mà, còn phải chờ con của Thiên Thần lớn, trong lúc đó Tử Duệ cũng có thể giúp đỡ con của Thiên Thần quản lý Mộ thị nữa.”
Mộ Đình biết rõ quyền lực và tiền bạc có sức hấp dẫn rất lớn đối với con người.
Có lẽ mới đầu đúng là thật lòng giúp một tay, nhưng đến khi có quá nhiều, dần dần cũng sẽ quên đi ý định lúc ban đầu.
Bị danh lợi cùng tiền bạc bao phủ, chỉ muốn có nhiều hơn.
“Bà không cần nói nữa, mặc dù tôi là một lão già khọm, nhưng chống đỡ thêm mười mấy hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì.”
“Sao ông lại cố chấp như vậy? Để cho Tử Duệ trở lại công ty giúp ông thì có cái gì không tốt chứ? Ông cứ không tin con trai của ông như vậy sao?”
“Chuyện của công ty tôi biết chừng mực, bà đừng nói thêm nữa.” Giọng nói của Mộ Đình nghiêm túc, khiến Đường Hân cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.
Lúc này bác sĩ riêng đã tới nhà họ Mộ, quản gia dẫn ông đi vào kiểm tra cho Mộ Đình.
Mộ ngốc nghếch nhân cơ hội này gọi quản gia lại: “Triệu quản gia, ông giúp tôi chuẩn bị mấy cục xà bông thơm.”
“Thiếu gia, anh cần xà bông thơm để làm cái gì?”
“Đương nhiên là tắm!” Khi mấy chữ cuối cùng được nói ra, lại giống như nặn ra từ trong kẻ răng của Mộ ngốc khờ dại.
Trong nháy mắt Triệu quản gia liền hiểu rõ.
Trong phòng, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ cho Mộ Đình, nói: “Mộ tiên sinh là do làm việc quá vất vả, tâm trạng tức giận nên dẫn đến té xỉu. Tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng sau này Mộ tiên sinh cần phải chú ý hơn, không thể quá vất vả, cũng không thể tức giận, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Lúc này Đường Hân mới yên lòng lại, tự mình đưa bác sĩ đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, bác sĩ mới nói: “Huyết áp của Mộ tiên sinh hơi cao, tình trạng cũng không tốt cho lắm, nhưng tạm thời sẽ không có chuyện gì đáng ngại, sau này phải chú ý nhiều hơn, nhất định không thể tức giận, nếu không rất dễ dẫn đến đột quỵ.”
Đường Hân bắt đầu lo lắng.
Bác sĩ vội vàng an ủi: “Phu nhân, bà cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần ông ấy chú ý nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thật tốt, thì cũng không có vấn đề gì lớn.”
Đường Hân gọi quản gia tới đưa bác sĩ rời đi.
Chuyện Mộ Đình bị té xíu trong lúc họp ở công ty lập tức truyền tới tai của người nhà họ Đường, vào buổi chiều hôm sau, Đường Hạo Thiên liền bị cha kiên quyết gọi về nhà để cùng nhau mang theo quà tặng qua nhà họ Mộ thăm hỏi.
Mộ Đình có nói gì thì Đường Hân cũng đều không đồng ý cho ông đến công ty, nhất quyết giữ ông ở nhà nghỉ ngơi.
Mộ Đình hiếm có khi có thể ngồi ở nhà uống trà nhàn nhã như vậy, còn trò chuyện tâm sự với vợ nữa.
Đường Hạo Thiên cùng cha mẹ đến nhà họ Mộ thăm thì Đường Hân rất vui mừng.
Đã nhiều năm như vậy, quan hệ giữa anh em bọn họ vẫn luôn rất tốt, nếu ai gặp phải chuyện gì khó khăn cũng đều giúp đỡ lẫn nhau, không giống như những gia đình giàu có khác, khi mỗi người đều lập gia đình riêng thì liền đấu đá lẫn nhau.
Hai bên nói chuyện thân mật một lúc, thì Đường Chấn thuận miệng hỏi một câu: “Sao không thấy Thiên Thần vậy?”
“Nó đang ở trong phòng.” Đường Hân thuận miệng cười nói, nói người giúp việc đi gọi con trai ra đây.
Trong phòng, Mộ ngốc nghếch đang đuổi theo Giang Dĩ Mạch khắp phòng: “Bà xã, em đừng chạy, mẹ anh nói muốn anh với em sinh em bé mập mạp. . . . . .”
Giang Dĩ Mạch gào thét ở trong lòng: “Ai muốn sinh con với đồ ngốc nghếch nhà anh chứ!”
Vừa mở cửa lao ra khỏi phòng thì thiếu chút nữa đã đụng vào người nữ giúp việc đang đứng phía trước định thông báo cho Mộ ngốc nghếch đi ra ngoài gặp khách.
Vọt thẳng vào phòng bếp, ra sức lấy sờ vào cá chết, để khắp người đều có mùi tanh hôi.
Sau đó hài lòng đi ra khỏi phòng bếp, Mộ ngốc nghếch lập tức nhào tới: “Bà xã, em thật thơm. . . . . . Khụ. . . . . .”
Lần này xem anh còn sinh thế nào!
Giang Dĩ Mạch đang hả hê, thì quản gia gấp gáp cầm đồ chạy ra.
“Thiếu phu nhân, người làm bếp nói cô mới vừa đi vào chơi đùa với cá chết, nơi này có xà bông thơm còn có hương liệu có thể trừ hết mùi tanh hôi của cá chết, bảo đảm một chút nữa mùi tanh hôi của cá chết sẽ không còn nữa, cứ yên tâm sử dụng.”
“Thật tốt quá!” Mộ ngốc nghếch vui mừng hô lên.
Giang Dĩ Mạch giận đến chết, ra sức trợn mắt với quản gia, đầu của quản gia rịn đầy mồ hôi lạnh, làm bộ như không nhìn thấy.
Mộ ngốc nghếch ôm cổ Giang Dĩ Mạch kiên quyết kéo cô vào phòng tắm, thuận tay cầm lấy xà bông thơm cùng hương liệu: “Bà xã, anh giúp em tắm nhé!”
Mấy người ở trong phòng khách kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Mạch bị lôi vào phòng tắm.
“Buông tay! Tôi tự mình làm! Không phải chỉ rửa tay thôi sao? Anh cởi quần áo của tôi làm gì? Tay anh sờ ở đâu đó. . . . . . Còn không mau dừng tay. . . . . . A. . . . . .”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nghịch nước còn có âm thanh “mắng yêu” của hai vợ chồng.
Trong phòng khách, hai vợ chồng nhà họ Mộ đang nói chuyện cùng người của nhà họ Đường cũng cảm thấy lúng túng, Đường Hân cười gượng hai tiếng: “Bây giờ người trẻ tuổi cũng thật là…, ban ngày cũng không biết kiềm chế!”
Đường Hạo Thiên nghe tiếng nghịch nước truyền tới từ trong phòng tắm, thì trong lòng lại cảm thấy rất không thoải mái.