Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 119: Chương 119: Bức bách đến mức tận cùng (1)




*** cuồng cuộn thiêu đốt lý trí, đầu óc Mộ Yến Thần trống rỗng, siết chặt lấy cô chạy nước rút, cảm thấy cô càng ngày càng gấp rút co lại, quấn chặt làm cho anh lần nữa run rẩy, anh cúi đầu hôn sâu cô, làm toàn thân cô tan nát. Tiếng kêu khóc liền bị cắn nuốt ở trong miệng.

Khoái cảm làm cho thân thể muốn nổ tung lên, Mộ Yến Thần rên lên một tiếng, sướng đến mê ly hoàn toàn buông thả chính mình.

Sau khi làm xong cả người đầy mồ hôi làm ướt cả ga giường, sềnh sệch nóng bỏng, hơi lạnh trong không khí cũng dần dần ấm lên, bàn tay Mộ Yến Thần nhẹ nhàng chạm lấy mặt của cô, ngón tay vén mái tóc ướt nhẹp đầy mồ hôi của cô lên, dịu dàng cúi đầu, hôn lên môi cô.diendanlequydon.com

Lan Khê từ trong *** tột cùng trở lại thực tế, cả ngón tay đều rung lên, mệt mỏi từ từ kéo tới, lưỡi của cô chợt bị anh đụng phải, cô run lên, nhất thời đau đến mức co rúm lại một chút.

—— Chổ bị anh cắn, giờ phút này bị nước rớt trúng liền cảm thấy đau.

Mộ Yến Thần nhẹ nhàng ngăn cản sự chống cự của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô thương yêu chốc lát mới chịu buông ra,chuyển sang triền miên với khóe miệng mềm mại của cô.

"Anh, anh làm sao vậy. . . . . ." Lông mi dài mở ra, Lan Khê tìm vị trí thoải mái ở trong khuỷu tay của anh nhẹ nhàng mè nheo, ngước mắt dùng giọng điệu mềm mại khàn khàn hỏi.

Từ lúc vừa bắt đầu liền nhận thấy được anh có cái gì đó không đúng, bây giờ cô mới dám hỏi.

Cặp mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần tỏa ra hơi thở lạnh lùng, dừng một chút không nói gì, cúi đầu ở nơi nhạy cảm sau tai cùng bên gáy của cô khẽ hôn hai cái, cảm thấy cô không tự chủ được run rẩy, than nhẹ, anh khống chế được cô, hôn càng lúc càng sâu.diendanlequydon.com

"Muốn ăn cái gì thì lát nữa nói cho anh biết, anh sẽ trực tiếp gọi thức ăn lên đây, không cần đi xuống dưới, biết không?" Anh ở bên tai cô nói thật nhỏ.

Vừa nghĩ tới giờ phút này Mạc Như Khanh vẫn đang ngồi ở dưới, lồng ngực của anh liền lạnh như băng.

Lan Khê hoảng hốt, không kịp phản ứng, cho nên bị anh mang theo một tia lạnh lùng uy hiếp ngậm lấy vành tai của cô cắn xuống một cái, cô bỗng nhiên khẽ run lên co rúm bả vai lại, mang theo sự uất ức ngoan ngoãn đáp lại: "Biết."

Lại ôm cô thật chặt vào lòng, Mộ Yến Thần cùng cô ôn tồn, nhẹ nhàng hưởng thụ biểu tình trên mặt của cô, dưới thân thể khéo léo mềm mại của cô, giọng nói mềm mại trả lời anh, trong lòng Mộ Yến Thần từ từ tràn ngập sự thương yêu , dường như bất cứ lúc nào anh cũng đều mơ tưởng đến hình dáng này, ôm cô vào trong ngực, dốc hết tất cả sức lực, muốn cho cô vui vẻ, nhìn cô mạnh khỏe.

Anh đắm chìm trong ấm áp, muốn chết chìm ở trong đó, không muốn tỉnh lại.

Sau một hồi ôn tồn, Lan Khê mệt mỏi mắt cũng không mở ra nổi, không muốn suy nghĩ nữa, Mộ Yến Thần liền đem thực đơn của khách sạn đưa cho cô xem, rồi tự đi vào phòng tắm.

diendanlequydon.com

"Nếu từ tiếng anh nào xem không hiểu thì hãy tra từ điển, chờ anh ra ngoài sẽ giúp em gọi món." Anh nói thật nhỏ.

Lan Khê vùi mình vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, cằm lấy cái thực đơn của khách sạn ngập ngừng nói: "em hiểu."

Trong miệng cô có chút không phục.

Mộ Yến Thần ngước cặp mắt thâm thúy lên, ngước mắt nhìn cô do vừa mới hoan ái nên có chút mệt mỏi mặt liền ửng hồng, không nhịn được cúi đầu xuống, đè cái ót của cô lại không để cho cô lộn xộn, hung hăng chặn môi của cô cắn mút làm cho lưỡi của cô đau nhói, lúc này mới thoả mãn rời đi.diendanlequydon.com

Tiếng gõ cửa vang lên, đúng lúc tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng vừa ngừng.

Mộ Yến Thần đưa tay lấy khăn tắm, nghe được thanh âm vừa rồi ánh mắt liền ngưng tụ lại, môi mỏng căng thẳng, những giọt nước động lại trên tóc từ từ rơi xuống.

——Giờ này, không biết là ai đến?

Lan khê đang vùi người ở trên giường cũng ngớ ra, nghi ngờ tỏa ra, đợi đến khi chuông cửa vang lên lần thứ hai cô mới mặc thêm cái áo choàng tắm vào rồi bước xuống, lúc chuông cửa vang lên lần thứ ba thì cửa liền mở ra.

Ngoài cửa, người hầu bàn ngoại quốc đẩy xe thức ăn, lễ phép ưu nhã đứng ở bên ngoài.

"Tiểu thư, đây là thức ăn cô đã gọi, hi vọng hai người có bửa ăn ngon miệng, ở nơi này trải qua một đêm tốt đẹp!" Phục vụ đem xe thức ăn đẩy vào , lễ phép cười dùng tiếng Anh nói.

"Nhưng mà tôi không có gọi. . . . . ."

Lan Khê kinh ngạc, cho là anh ta đưa nhầm phòng, cô nhớ là mình không có gọi thức ăn, chẳng lẽ là Mộ Yến Thần vừa mới gọi?

Cô vừa định mở miệng, cửa phòng tắm liền mở ra.

Một bóng dáng cao ngất khêu gợi từ bên trong bước ra.

Cặp mắt sâu như đá Hắc Diệu sáng lóng lánh, góc cạnh rõ ràng, tỏ ra lạnh lùng, trên tóc rơi ra vài giọt nước, một người đàn ông Phương Đông tuấn tú đột ngột xuất hiện, làm cho người phục vụ cũng ngạc nhiên nhìn đến mất hồn, sau một hồi lâu mới bừng tỉnh cung kính lặp lại câu vừa rồi, khẳng định đây là thức ăn do anh gọi.

Môi mỏng của Mộ yến thần nhàn nhạt nâng lê , mở thức ăn ra xem.

Một câu chúc đơn giản bằng tiếng anh, nhưng chỉ cần nhìn nét chữ thôi cũng đủ làm cho anh cảm thấy run sợ.diendanlequydon.com

"A, đúng rồi tiên sinh, " phục vụ như chợt nhớ ra việc gì, ở phía dưới xe thức ăn lấy ra thứ gì đó đưa cho Mộ Yến Thần, lễ phép nói, "Đây là vị phụ nhân chọn món ăn cho các vị muốn tôi giao cho ngài, bà ấy nói để cho các vị vui vẻ một chút, nhưng không nên vì vui vẻ quá, mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. . . . . ."

Lúc vừa nghe câu tiếng anh này, vật mà người phục vụ cầm trong tay , là một hộp bao cao su vẫn chưa mở! !

Do bị Mộ Yến Thần ngăn cách, Lan Khê đứng tại chỗ, căn bản không nhìn thấy được vật trên tay người phục vụ là cái gì.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô tỏ ra mê muội, không hiểu tại sao thân thể cao ngất của Mộ Yến Thần chợt trở nên cứng ngắc.

Hơi thở lạnh lùng như băng, lông mày bắt đầu nhăn lại, hiện lên trên gương mặt tuấn tú, Mộ Yến Thần khó có thể hình dung được giờ phút này tim anh kịch liệt đau nhói đến mức nào, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.diendanlequydon.com

Anh cầm cái hộp được gói lại rất tinh xảo. liếc mắt nhìn hộp bao cao su, mặt không thay đổi nhanh chóng vứt vào chén súp vẫn còn đang bốc khói ở trên xe thức ăn, xoay người bỏ đi.

Phục vụ vội vàng hô: "Tiên sinh, vậy còn bữa tối. . . . . ."

Ánh mắt sâu thẳm liền đỏ ngầu, môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng cắn chặt, xoay người, nắm lấy cái khăn trải bàn ở phía dưới xe thức ăn, dùng sức hất tung lên trên! ( khủng long nổi giận rồi)

Người phục vụ sợ tới mức lùi lại hai bước, chỉ nghe thấy tiếng chén đĩa "Rầm!" Một cái bị ném xuống đất vở tan tành, Lan Khê đứng ở phía sau cũng bị tình cảnh như thế làm cho kinh ngạc run lên một cái, cảm thấy nước canh nóng hổi đột nhiên văn nước tung tóe khắp nơi, có vài giọt nhỏ còn rơi trúng người của cô.diendanlequydon.com

"Oh, no, Sir. . . . . ." Mặt người phục vụ xanh mét, muốn cải lại nhưng lại sợ Mộ Yến Thần, giờ phút này vẻ mặt của anh giống như đại La Sát, hai tay mở ra, cúi nửa người, dọn dẹp cũng không được, mà không nhặt lên cũng không xong.

Nước canh nóng đổ lên tay anh, trong nháy mắt da liền bị phỏng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng phỏng.

Ánh mắt sắc của Mộ Yến Thần lạnh lùng như băng, kéo cái khăn trên xe thức ăn lau nước canh dính trên tay thật sạch sẽ, giọng khàn khàn lạnh lùng nói một câu bằng tiếng anh: "Làm phiền cậu quay lại nói cho bà ấy biết. . . . . . Cảm ơn vì sự quan tâm bất đắc dĩ của bà ấy. . . . . . Tôi nhớ kỹ rồi."

Giọng nói lạnh lùng, nghiến răng nói rõ ràng từng chữ.

Lạnh lùng đem khăn ăn vứt qua một bên, trong mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần cứ như thiên hàn địa đống, lạnh giọng nhấn rõ từng chữ: "Đi ra ngoài."

Dứt lời anh nhanh chóng xoay người,bóng đen cao ngất che lấp một cơ thể mảnh khảnh, giờ phút này đã bị dọa đến làm cho sắc mặt tái nhợt, lùi lại mấy bước ôm lấy eo cô, mặc cho cô kinh hoảng quấn lên cổ của mình, sải bước đi vào bên trong.

Âm thanh ở cửa đã dần dần yếu bớt, nhưng những khiếp sợ ở trong lòng vẫn không cách nào mất đi được.

Trên đỉnh đầu có một thứ ánh sáng sáng chói đẹp mắt, Lan Khê run giọng kêu lên: "Anh. . . . . ."

Nhưng Mộ Yến Thần không muốn mở miệng nói chuyện, lạnh lùng mím môi đặt cô ở trên giường, đưa mắt nhìn cô, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của cô, hôn lên môi cô, trằn trọc xâm nhập vào bên trong, đè lên người cô, lấy tay xé rách áo choàng tắm của cô.

Lại một trận kích tình mạnh mẽ, lại sắp diễn ra trên người cô.

Lan Khê kinh hoảng nắm hai tay của anh lại, nhưng không sao ngăn cản được anh, nơi đẫy đà của cô bị nắn lấy, bị bắt ngửa đầu lên tiếp nhận nụ hôn thật sâu của anh, không có chút hơi ấm nào. Anh vừa mới tắm xong, mấy sợi tóc trên trán vẫn còn đang nhiểu nước lạnh xuống, các bắp thịt của anh không ngừng tỏa ra căng thẳng, làm cho cô cảm thấy sợ.

"Anh, rốt cuộc anh bị sao vậy? ! !" Ngón tay anh nhanh chóng vùi sâu vào trong cơ thể của cô, Lan Khê không nhịn được ngửa đầu, mang theo tiếng khóc nức nở.

Động tác của Mộ yến thần dần dần cứng đờ.

"Vừa rồi vẫn chưa đủ thỏa mản, chúng ta nên làm lại một lần nữa. . . . . ." Anh lạnh nhạt nói, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

Lan Khê cố nén chua xót không cho nước mắt chảy xuống, khi anh một lần nữa bắt đầu lặp lại động tác trước đó, đột nhiên phát hiện một bên tay của anh bị phồng lên, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, giọng run run nói: " Anh, anh bị phỏng rồi! !"

Trong không khí phản phất hơi thở căng thẳng bị đè nén lại, bây giờ Mộ Yến Thần mới ngước cặp mắt lạnh lên nhìn cô, rốt cuộc cũng cảm thấy chổ lúc nảy bị nước canh nóng đổ trúng, bắt đầu đau rát.

Lan Khê thấy anh rốt cuộc cũng chịu an tĩnh, mắt ngấn lệ đứng dậy, mấy sợi tóc xốc xếch xõa trên vai, nhu nhược đáng thương. Cô nhẹ ôm lấy mặt anh hôn một cái, khàn giọng nức nở nói: "Em đi lấy thuốc cho anh."

Cô xuống giường, lúc rút ngón tay của anh ra không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, chạy lại chổ hành lí lấy hộp thuốc đã được chuẩn bị từ trước ra, thuốc ở bên trong là do cô tự tay chuẩn bị , có thuốc cao trị phỏng.

Đưa lưng về phía cô, Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, nữa mở ra lúc đã tràn đầy đều là thanh minh.

Dù người đời đối với anh như thế nào, cười anh, giận anh, chán ghét anh. . . . . . Anh làm sao có thể trút giận lên cô? Làm sao có thể làm cho cô bị thương?

Mộ Yến Thần, làm sao ngươi có thể, chỉ những chuyện như thế này mà ngươi cũng không chịu nổi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.