Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 157: Chương 157: Cái giá phải trả khi tổn thương cô




Lưng dán vào lan can ngọc thạch, Lan Khê ngước mắt nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy cơn rét lạnh nhanh chóng chạy dọc lên trên theo sống lưng!

Hơi thở lạnh lẽo của Mộ Yến Thần áp xuống: "Không phải em rất thích kem ly ở cửa hàng Haagen-Dazs à? Buổi trưa anh dẫn em đi, có được không?"

Ánh mắt Lan Khê rung động kịch liệt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, không nhịn được cắn môi, run giọng thốt ra ba chữ: "Anh điên rồi. . . . . ."

Cô đè ép bất an và sợ hãi ở trong lòng, muốn thoát ra khỏi trói buộc của anh để ra ngoài.

Nhưng Mộ Yến Thần lại thuận tay kéo hông của cô lại, giam cầm cô vào trong ngực, ngón tay thon dài giữ chặt cằm của cô, rồi dựa sát vào cô, cúi đầu lạnh giọng nói nhỏ: "Em không thích à?"

Trên cằm, sức của ngón tay anh cũng không nặng, nhưng lại làm cho cô không nhúc nhích được để nói ra, trong ngực Lan Khê cực kì chua xót, lại cố gắng chịu đựng không để cho nước mắt ẩm ướt dâng lên trong mắt: "Mộ Yến Thần, anh buông tôi ra! !"

". . . . . . thả ra để em đi đâu?" Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt anh từ từ hòa tan thành dịu dàng, mang theo thương yêu khát vọng nhẹ nhàng cúi đầu chống đỡ trán của cô.

Tư thế kia, giống như là người yêu thân mật ở chung một chỗ dựa vào nhau để sưởi ấm.

Cánh tay Lan Khê run rẩy, sóng mắt rung động dữ dội, trong lồng ngực hiện lên đau nhức, chua chát đến vô cùng! ! Khoảng cách gần như vậy để cô có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ mị hoặc bức người của anh, trong đầu cũng lặp đi lặp lại việc anh tự tay bức cô đến bước đường cùng đầy chân thực! Cô không nói lời nào, chỉ liều mạng bắt đầu giãy giụa dữ dội!

Ánh mắt ấm áp của Mộ Yến Thần trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng, giữ chặt gáy của cô rồi ấn cô vào trong ngực!

Giống như một vở kịch câm quyết liệt, Lan Khê nghe thấy tiếng Kỷ Diêu đập cửa, chửi rủa ở xa xôi bên ngoài ngày càng yếu, bản thân thì liều chết giãy dụa cũng không thoát khỏi trói buộc của anh! Cô không kìm chế được, trong vành mắt hiện lên hơi nước ẩm ướt, cùng với tiếng nghẹn ngào lên tiếng chửi rủa: "Mộ Yến Thần anh đừng có quá đáng! ! !"

Rốt cuộc, động tác của Mộ Yến Thần dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh nâng lên nhìn cô chằm chằm.

"Anh đừng có quên là anh hại tôi biến thành như vậy. . . . . . Là anh hại tôi nên đến cuối cùng một chút xíu hi vọng cũng không có! Thông báo của tôi vẫn chưa được phát ra, bây giờ tôi phải tranh thủ tìm đường sống! ! Tôi không thể ở đây khoanh tay chờ chết! ! ! Anh buông tôi ra. . . . . ."

Đột nhiên, bàn tay to mò lên gáy của cô, Mộ Yến Thần giữ chặt cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt của cô xuất hiện nước mắt, khàn khàn nói: "Em cảm thấy em tranh thủ thì sẽ có tác dụng à?"

"Chuyện đó không liên quan đến anh!" Lan Khê la hét đến chói tai, trong vành mắt là một mảnh hơi nước mông lung, ẩm ướt, "Coi như không có tác dụng thì tôi cũng muốn thử, anh đừng hòng tước đoạt cả cơ hội của tôi, anh đừng có mơ tưởng! !"

Trong con ngươi thâm thúy của Mộ Yến Thần nghiền nát sự đau đớn nóng rực, một lúc lâu sau anh nhẹ nhàng ôm cô, đè xuống tất cả cảm xúc đau nhức không chịu nổi, cúi đầu nhẹ nhàng dán sát vào tai của cô, khàn khàn nói: "Được rồi không làm loạn nữa. . . . . . Lan Khê, không náo loạn nữa được không? Em nói muốn đi hóng mát thì chờ anh cùng em đi ra ngoài, em muốn đi đâu cũng được. . . . . ."

Nhưng không chờ anh nói xong, người trong ngực đã ra sức chôn ở trong ngực anh rồi cắn lên bờ vai của anh! !

". . . . . ." Sắc mặt của Mộ Yến Thần chợt tái đi, cơ bắp trên người cũng căng thẳng.

Da bị cắn rách nên máu tràn ra, trong nháy mắt trên áo sơ mi màu trắng của anh tràn ra chấm nhỏ màu đỏ tươi xinh đẹp như hoa hồng, Mộ Yến Thần kìm nén một lúc thì cô mới nhả ra, cũng không nghĩ rằng cô độc ác cắn xong rồi còn muốn chạy trốn, bàn tay của Mộ Yến Thần đang đặt trên gáy của cô lạnh lùng dùng sức ôm chặt cô đang định chạy đi lại, kiên nhẫn còn sót lại cũng bị tiêu tan sạch sẽ!

"Em muốn đi ra ngoài thật không?" Anh lạnh giọng hỏi, ngón tay giữ chặt mái tóc như tơ của cô, ánh mắt lạnh lẽo như địa ngục!"Được!! Bây giờ anh dẫn em đi ra ngoài. . . . . .!"

Nói xong, một tay Mộ Yến Thần giữ chặt cổ tay của cô, sải bước lôi cô đi đến phòng khách! !

Bước chân Lan Khê lảo đảo một lúc mới theo kịp, bị dáng vẻ kiêu ngạo của anh dọa sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng không còn chút máu, sau đó theo bản năng muốn thoát ra, nhưng sức lực của anh quá lớn, trói buộc cực kì chặt chẽ khiến cô hoàn toàn không có cách thoát ra! Mộ Yến Thần nghiêng người đi đến cầm áo khoác và chìa khóa lên, gương mặt anh tuấn lạnh như băng đá, trên bả vai tràn ra màu máu xinh đẹp như đóa hoa hồng và hơi thở đáng sợ!

Anh lại không cảm thấy một chút xíu đau đớn nào hết.

Bởi vì đau đớn hơn chính là trái tim!

Lan Khê liên tục thấp thỏm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra hơi thở tuyệt vọng, anh chưa bao giờ dùng sức lực lớn như vậy để nắm lấy cô, ngoại trừ xương cổ tay cảm thấy đau đớn ở ngoài, thì trong lòng cũng khó nén được sợ hãi! Bên ngoài Kỷ Diêu không biết đã rời đi từ lúc nào, ánh mặt trời tháng sáu thiêu đốt toàn bộ thế giới đến nóng bức vô cùng! Cửa xe của anh được mở ra, Lan Khê bị đẩy mạnh vào không chút dịu dàng nào, chỗ ngồi và không gian quen thuộc khiến chóp mũi cô chua xót môt trận, "Phanh!" âm thanh của cửa xe lại đánh thức cô dậy.

Xe khởi động trong nháy mắt, anh cầm tay lái lạnh giọng hỏi: "Đi đâu?"

Lan Khê đè nén nghẹn ngào xuống: "Tự tôi có thể đi."

"Đi tìm thầy giáo giám thị đó à?” Mộ Yến Thần lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, gật đầu, "Đúng lúc anh biết địa chỉ đấy."

Vừa dứt lời bánh xe phát ra âm thanh chói tai, nhanh chóng rẽ ngoặt, xe đã phóng đi ra ngoài!

Lan Khê đụng vào cửa xe, đau đớn kêu một tiếng.

Xuyên qua kính chiếu hậu, anh lạnh lùng nhìn cô: "Thắt chặt dây an toàn vào."

"Tôi không thích thắt!" Trong đôi mắt đẹp của cô bị ép ra nước mắt, con thú nhỏ quát to với anh.

Bỗng chốc trong lòng Mộ Yến Thần lại đau đớn như kim châm một lần nữa, trong đôi mắt sắc lạnh hiện lên ánh sáng sắc nhọn, nắm chặt vô lăng, đạp chân ga phóng ra ngoài nhanh hơn!

Anh không muốn ầm ĩ với cô. . . . . . Nhiều chuyện như vậy anh cũng đang cố hết sức làm rồi, cho dù cô không thấy được cũng không sao! Nhưng anh muốn cô biết, trong khoảnh khắc cô gặp chuyện không may ở trường học, khi cô cảm thấy hi vọng của bản thân cũng bị hủy diệt trong nháy mắt, Mộ Yến Thần anh sẽ hoàn toàn không cảm thấy dễ chịu hơn cô một chút xíu nào! !

Đau đớn kịch liệt tràn đầy trong lồng ngực, anh nắm chặt vô lăng, khớp xương cũng nhanh chóng bị chính anh bóp vỡ.

Tốc độ của xe rất nhanh, gió gào thét thổi bên tai, bàn tay nhỏ bé tái nhợt của Lan Khê hơi sợ hãi nắm chặt tay nắm trên trần xe, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi: "Anh, anh đi chậm một chút đi. . . . . ."

Cảm giác này, khiến cô nhớ tới ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, trong bầu trời đầy tuyết, va chạm với chiếc xe đi trước mặt.

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần mở to, khi nghe thấy câu nói mềm mại nhu nhược của cô thì trái tim giống như bị thương nặng, đau đớn vô cùng, anh theo bản năng thả tốc độ xe chậm lại, yêu thương và đau lòng bị đè nén trong lồng ngực lâu như vậy cùng nhau xông ra, ngón tay anh cũng khẽ run rẩy.

"Lan Khê, " ánh mắt thâm thúy của anh mang theo nỗi đau đớn sâu sắc, có hơi đỏ lên, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, môi mỏng tái nhợt nhẹ nhàng thốt lên tên của cô, cách một lúc lâu mới khàn giọng hỏi, "Nếu như chuyện thi tốt nghiệp trung học này không phải là anh làm. . . . . . Nếu như anh thật sự chưa từng thử làm khó dễ tương lai của em để đổi lại là em ở bên cạnh anh thêm mấy năm. . . . . . Em có hận anh như vậy không?"

Tốc độ xe chậm dần, Lan Khê cũng phản ứng lại, vừa rồi bản thân gọi anh thất thanh như thế để làm gì vậy.

Huyết sắc đã trở về với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt trong suốt của cô lóe lên ánh sáng mất hồn, đợi đến phản ứng kịp vấn đề anh hỏi là gì, đau đớn lạnh lẽo lại dâng lên trong trái tim, trong nháy mắt nhớ lại khi mùa đông vẫn chưa kết thúc, cô đã từng phải chịu sự xúc phạm lạnh đến thấu xương.

Bờ môi đỏ tươi khe khẽ mấp máy, cô nức nở nói "Tôi hận."

"Mộ Yến Thần, tôi hận anh chết đi được."

Nỗi đau đớn thấu tận tim gan, cô vẫn nhớ rõ rõ ràng, đã sớm khắc sâu vào trong xương tủy.

Đau lòng giống như thủy triều ấm áp, đi cùng với câu nói của cô lan tràn từng đợt đến chỗ Mộ Yến Thần, tràn đầy lồng ngực, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm về phía trước, hoảng hốt cụp xuống, sau đó cười yếu ớt, trong nụ cười mang theo sự chua xót và đau đớn ngập trời.

Ngón tay thon dài khẽ run rẩy, nắm chặt tay lái, rồi dừng xe lại ven đường.

Ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, tất cả hắc ám đều bị phơi bày, không có chỗ trốn tránh.

"Bây giờ em muốn đi đâu, làm gì?" Mộ Yến Thần cười yếu ớt, khàn khàn hỏi, đè nén đau nhức tràn ngập trong lòng.

Ánh mắt Lan Khê Thủy hơi run lên, hơi lơ đễnh, lại nhìn chằm chằm về phía trước mặt rồi nói: "Rời khỏi anh. Tôi làm cái gì cũng tốt hết."

Mộ Yến Thần nghiêng mặt sang, lẳng lặng nhìn cô.

Thật ra thì cô rất bướng bỉnh, trong tính cách có chút không chịu thua và thái độ kiêu ngạo không muốn quay đầu lại, ngẫm lại hình như anh khăng khăng thích cô như vậy, thích đến mức lạc lối không biết đường về, những câu này, lại tổn thương người nghe như vậy.

Tổn thương người ta như vậy.

Nụ cười yếu ớt chưa tan đi, khóe mắt mị hoặc của anh thoáng hiện lên một tia sáng chói mắt, đưa ngón tay ưu nhã đặt lên trên ổ khóa, rồi mở cửa ra, sau đó khàn giọng nói: "Được, Em xuống đi."

Thanh âm kia nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Đi đi, anh không ngăn cản em nữa.

Lan Khê kinh ngạc, ánh mắt rung động nhắm lại, suýt nữa cho rằng anh đang nói đùa.

Trong xe ngột ngạt, cô đưa bàn tay ra nhẹ nhàng vặn mở tay nắm cửa, một am thanh vang lên sau đó cửa xe thật sự được mở ra, trong nháy mắt cô nhìn lại, trong lòng quyết tâm, chân bước ra ngoài, cả người đứng dưới ánh mặt trời, đóng cửa xe lại, rồi lùi lại hai bước.

Ánh mặt trời chiếu xuống làn da trong suốt của cô, dường như cảm thấy không chân thực cô lại lùi thêm hai bước nữa.

Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô chăm chú, cùng cô liếc mắt nhìn nhau, lông mi thật dài của Lan Khê rũ xuống, không lưu luyến gì đi đến bên cạnh đường cái, đến ngã ba trước mặt, cô chặn chiếc taxi, sau đó ngồi xuống.

Nhìn hết tất cả một lúc lâu, Mộ Yến Thần cảm thấy cả người đều mệt mỏi, trong thân thể cực kì đau đớn giống như khi bị rút mất một cây xương sườn, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nằm gục trên tay lái một lúc, muốn xoa dịu cảm giác đó.

Cửa kính xe lại bị gõ .

Rất ồn ào, anh không thể yên tĩnh một phút giây nào.

Mộ Yến Thần đứng dậy, mở đôi mắt nhuộm chút tia máu, khi đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang lại là Nhiếp Minh Hiên.

Hạ cửa sổ xe xuống, trên gương mặt tuấn tú của Nhiếp Minh Hiên lộ ra vẻ cực kì lo lắng, cau mày nói: "Cậu làm sao vậy? Vừa rồi mình ở trạm xăng dầu trước mặt đổ xăng, thì thấy Lan Khê xuống từ xe cậu rồi rời đi, các có chuyện gì vậy? Cô ấy lại làm tổn thương cậu à?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần quay lại, kéo cửa sổ xe lên.

"Đừng để ý đến mình. . . . . ." Giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng của anh, "Mình ngỉ một lúc là tốt rồi. . . . . . Ngươi không cần để ý đến mình đâu."

Những chuyện này, chính bản thân anh phải nhận lấy, tự mình gánh chịu, ai cũng không cần để ý. Anh nghỉ ngơi môt chút thì sẽ không sao.

Anh phải hoãn lại một chút, tập trung năng năng lực chống đỡ bản thân, anh nghĩ phải làm xong tất cả chuyện này, trước đó, anh không cho phép bản thân bị sự tuyệt tình và lạnh lùng của cô dọa cho lùi bước, đây là cái giá anh phải trả khi trước kia đã làm tổn thương cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.