Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 158: Chương 158: Cầu xin trong tuyệt vọng




Một mực ở trong nhà thầy giám thị mè nheo đến buổi trưa, la hét ầm ĩ đến nổi mọi người người trong tiểu khu chạy đến xem, vợ của thầy giám thị là một người phụ nữ vạm vỡ, thấy đối phương chỉ là một cô gái nhu nhược, thái độ lại càng thêm phách lối hơn .

Lan Khê bị đuổi ra ngoài, nước mắt chảy đầy mặt, cả người giận đến phát run, không cẩn thận nên bị người phụ nữ kia bấm mấy cái để lại dấu trên cánh tay, dấu vết màu đỏ tím ở trên da thịt trắng nõn của cô có hơi đáng sợ.

Nắng gắt chiếu xuống hai bên đường, dọc theo hai bên vỉa hè.

Từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, nên bao tử trống rổng , không ngừng co quắp.

Lan Khê ôm lấy bụng ngồi chồm hổm xuống đường, mồ hôi rịn ra làm ướt gò má và mấy sợi tóc trên đó.

Cô gọi điện thoại cho kỷ Diêu, hai người hẹn gặp ở tiệm bánh ngọt gần nhà.

"Không có tác dụng sao?" Kỷ Diêu mắt hồng hồng, nhìn dáng vẻ của cô như vậy chắc chắn là bị người ta khi dễ rồi, kiên định mở to mắt, cố không để mình bật khóc, nói, "Vậy hôm nay cậu đừng về nhà, đừng trở về cái nơi tồi tàn đó nữa, cậu đến nhà mình đi!"

Lan Khê để cái muỗng xuống, ngước mắt lên nhẹ giọng hỏi: "Bên phía bác trai cũng không có chút tin tức nào sao?"

Kỷ Diêu cứng đờ, sắc mặt rất kỳ lạ, biết cô muốn hỏi bên phía ba có kết quả gì không.

Cắn môi gật đầu một cái, kỷ Diêu nói: "Thật xin lỗi, việc ba mình làm được cũng có giới hạn."

Lan Khê lắc đầu, mất hồn, ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, nhẹ giọng nói: "Mọi người và mình cũng không có quan hệ thân thiết gì mấy, có thể làm bao nhiêu việc vì mình như thế này, mình còn không biết nên trả ơn mọi người ra sao nữa là."

Nụ cười ngọt ngào nở rộ trên khóe miệng của cô.

Ánh mắt trong suốt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lan Khê mở miệng hỏi: "Thật ra thì mình cũng biết trước kết quả sẽ như thế rồi. . . . . . Chỉ là mình không cam tâm. Kỷ Diêu, mình rất không cam lòng."

Cô nỗ lực lâu như vậy, nhưng lại thất bại trong gang tấc chỉ trong vòng vài phút.

"Kỷ Diêu, cám ơn cậu đã giúp mình " Cô rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ đến nổi không thể nghe thấy ". . . . . . Mình muốn về nhà."

Trở về cái nơi như Địa ngục đó, mang nổi tuyệt vọng đầy mình, xem xem bước kế tiếp nên làm gì. Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học này cho dù tâm trạng có bi ai hay mừng như điên, thì nó cũng không thuộc về cô, đều cô có thể làm bây giờ chỉ có thể là cầu sinh trong tuyệt vọng mà thôi.

. . . . . .

Không biết làm cách nào mà cô có thể đi dạo hết thành phố C chỉ trong một buổi chiều, khi Lan Khê về đến nhà thì trời đã tối, cái dạ dày đau nhói không ngừng nhắc nhở cô, cô đã suốt mấy giờ đồng hồ rồi, ở trước cửa Mộ gia, đèn đã được mở lên rồi.

Trước cửa có một chiếc xe thương vụ đang đậu, Cố Tử Nghiêu bình tĩnh đứng đợi ở cửa.

Không đợi Lan Khê đến gần thì đã thấy Cố Tử Nghiêu đã đi vào trong nhà, lễ phép cười nói lấy hành lý, để vào trong cóp sau, sau đó chính là đôi vợ chồng già từ trong nhà bước ra, Mộ Minh Thăng mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, phối với áo choàng dài tới váy của Mạc Như Khanh, trông cao nhã quý phái, Mạc Như Khanh lên xe, ánh mắt của Mộ Minh Thăng lại nhìn sang bên này.

Phía xa xa dưới ánh đèn đường là một bóng dáng mảnh khảnh nhu nhược, yên tĩnh đứng tại đó.

Vẻ mặt bình tỉnh của Mộ Minh Thăng tự nhiên xanh mét, xoay mặt, ý như không muốn thấy mặt cô.

Cố Tử Nghiêu thấy cảnh đó nên hơi lúng túng, quay lại cười cười với Đổng sự trưởng, chạy tới nói với Lan Khê: "Em ra ngoài mới về hả? Anh em quá bận rộn, cho nên cử anh đến đưa ba mẹ em ra sân bay, hình như bọn họ muốn đến Maldives du lịch, sau đó đi thêm vài địa điểm khác nữa, cở ba tháng nữa mới về, trong thời gian chỉ có hai anh em em ở nhà, tự chăm sóc mình cho tốt. Còn có. . . . . . Về kỳ thi tốt nghiệp vừa rồi, em không cần để ở trong lòng, có rất nhiều đường để tới La Mã, ai nói không thi đậu đại học thì tương lai sẽ bị hủy chứ?"

Tay anh để lên bả vai của cô, đầy thương cảm, Cố Tử Nghiêu cười sáng rỡ: "Lan Khê, cố gắng lên."

Người đàn ông này không xuất hiện nhiều trong ký ức của cô, nhưng nếu so với anh trai của cô, thì anh càng giống anh trai của cô hơn.

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, hít một hơi rồi ngước mắt lên nhẹ giọng hỏi: "Là do ba bọn họ quyết định sao?"

Cố Tử Nghiêu ngẩn ra, gật đầu: "Hình như là vậy, là anh trai em bảo anh mua vé máy bay."

Thì ra là vậy, Lan Khê đã hiểu.

Mắt rủ xuống, tay nắm chặt túi xách, cố nén đau thương vào trong lòng, cô ngẩng đầu lên nói: "Em không qua được rồi, phiền anh nói với ba em một tiếng, ông ấy đi đường cẩn thận, bệnh của ông ấy chưa khỏi hẳn nên đi du lịch cũng khó, Anh nói dì Mạc chăm sóc ông ấy cho tốt. . . . . . Em cũng sẽ tự chăm sóc mình thật tốt."

Nhìn vào trong mắt cô Cố Tử Nghiêu biết cô rất hiểu chuyện.

Anh cười cười gật đầu: "Được, anh biết rồi, không còn thời gian nữa, anh đi trước nha!"

Từ xa chạy tới, Cố Tử Nghiêu thay Mộ Minh Thăng mở cửa sau xe ra, sau đó liếc nhìn người phụ nữ một cái, trên mặt đầy thất vọng, rồi rời đi.

Kể từ đó, từ biệt nhau nhiều năm.

. . . . .

Biến cố đã thật sự xảy ra, là lúc nửa đêm khi đang cùng anh em tụ tập.

Nhiếp Minh Hiên bị đám khốn kiếp ở cục giáo dục và ông già nhà minh giận dữ, không thể làm gì khác hơn là gọi mấy người anh em tới đây tụ tập suốt đêm. Chuyện gì có thể giúp lật lại bản án anh đều đã làm hết, nhưng đối với những chuyện tổn hại danh dự của mình thì ông già nhà anh sẽ không làm, mà bộ trưởng bộ giáo dục lại càng lợi hại hơn, nói con gái của ông ta và Lan Khê thi cùng một trường, cho nên ông nắm chắc rất rõ vụ gian lận, nên người nói láo chỉ có thể là Lan Khê.

TMD thật

Mọi người đều phiền não vì chuyện này, không ai thoải mái hơn ai được bao nhiêu, nên xúm lại cùng nhau uống rượu giải sầu, uống đến mức không khống chế lại được, sau nửa đêm, có hai người ra ngoài nghe điện thoại, quay đầu lại thi sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

“Hai người sao vậy?” Nhiếp Minh Hiên nhíu mày hỏi đã ra ngoài chơi mà sắc mặt còn buồn phiền như vậy.

“Trong cục nhận được án.” Người đó ngước mặt lên, lạnh lùng nói: “nói là một thầy giáo của trường Nhất Trung thành phố C, ngày nghỉ mở trường luyện thi phạm pháp, nhận hối lộ từ phụ huynh còn sao chép luận văn của người khác, chứng cứ đưa ra cũng rất rõ ràng, ba mình vừa nhận được, chắc sáng mai sẽ bắt đầu điều tra.”

“Bắt đầu điều tra, người này hết đời là cái chắc”

Huyệt thái dương của Nhiếp Minh Hiên đập thình thịch! sắc mặt càng kém hơn.

“Các cậu chơi tiếp đi, mình về cục cảnh sát một chút.” Anh ta chào mọi người rồi cầm lấy áo.

“Mẹ kiếp, cậu thật biết nói đùa, nửa đêm mà nói giải tán, muốn đi thì cậu phải giải quyết hết số rượu này đi. . . .” có người ồn ào lên.

Cười lạnh một tiếng: “Uống rượu? Chính các cậu mới là người nực cười, mình mới nhận được tin có vụ án bắt cóc, các cậu đoán xem người bị bắt cóc là ai?”

Nghe xong câu này, không một ai dám đoán cả.

Người nọ tiếp tục cười lạnh: “Là con gái của cục trưởng.” Sau khi nghe xong tấ cả mọi người đều hoảng hồn, rượu bị tiêu đi một nửa. Mà người tỉnh táo nhất là Nhiếp Minh Hiên. Sắc mặt anh thoáng chốc trắng bệt, ngước mắt hỏi: “Con gái cục trưởng có phải tên là Y Đóa không?” “Hình như là vậy, sao vậy?” Đầu óc Nhiếp Minh Hiên nổ tung.

Sắc mặt xanh mét, câu trả lời thật sống động, anh đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi, anh cầm điện thoại lên, không thèm chào một tiếng nhanh chóng đi ra ngoài, suýt nữa bấm sai số, đi ngang qua hai người bảo vệ đang canh cửa. Gọi thêm một cuộc nữa mới có người nhận. “Sao?” “Yên Thần rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” “. . . . . . . .

Cái gì?” “Cậu đừng có giả vờ, đừng tưởng mình không biết cậu đang làm gì!” Nhiếp Minh Hiên gấp đến độ hét lên, “Câu muốn giúp Lan Khê mình không phả đối, nhưng cậu không thể làm những chuyện phạm pháp như vậy? nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả mình cũng không thể bảo vệ cậu được!”

Cách một làn sóng điện thoại, sắc mặt Mộ Yến Thần lạnh lùng, ngón tay thon dài sửa sang lại cổ áo: “Ngày mai, chờ đến lúc nhận được kết quả thì hãy gọi lại cho mình, nghỉ ngơi cho tốt đi, mình không quấy rầy cậu nữa.” “Này, Yến Thần, Yến Thần?!!” điện thoại đã bị ngắt. Nhiếp Minh Hiên càng xác định, anh sắp điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Gọi lại lần nữa thì cậu ta đã tắt nguồn mất rồi . . . . . .

Tiếng giày da nện xuống đất những thanh âm lạnh lẽo, ánh đèn ảm dạm, cánh cửa rỉ sét mở ra, bóng dang cao to mạnh mẽ, rắn rỏi đi vào, mang theo sát khí đầy người, bao trùm lấy không khí cả tầng hầm. Y Đóa nằm trên cái bàn gỗ bị mốc, khóc đến độ không thở nổi. một bóng người đứng ngược sáng, yên tĩnh, đầy sát khi lẳng lặng ngồi ở phía đối diện đưa mắt nhìn cô ta.

Từ lúc bị bắt tới đây, cho đến tận bây giờ, anh chỉ nói với cô ta đúng hai câu Câu thứ nhất: “Nhận ra tôi không?” Câu thứ hai: “Thử nói lại những việc xảy ra ngày hôm đó xem, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Y Đóa nhận ra anh.

Khóc tức tưởi cố đè nén sợ hãi vào trong lòng, gào thét nói ba cô ta nhất định sẽ tìm được cô ta, cô ta biết anh ta là ai, đợi đến sau khi ra ngoài cô ta sẽ chỉ tội anh, anh nhất định sẽ bị ăn cơm tù! Yến Mộ Thần lẳng lặng nhìn cô ta một hồi, nhìn trong mắt cô ta đầy nỗi sợ hãi.

Đặt một cái đồng hồ báo thức nhỏ lên trên bàn, hẹn sau một giờ sẽ reng lên.

“cô có biết trên đời này còn có một cách gọi là hủy xác không?” Ngón tay thon dài khẽ chạm vào hàng lông mày, ánh mắt mê hoặc chuyển động, thấp giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.