Thấy Mộ Yến Thần chỉ đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua mà không có bất cứ lời nào đáp lại, Phó Minh Lãng có chút xấu hổ, nghiến răng gằn từng tiếng một: “Mày - có - dám - hay - không, hả?”
Hắn giơ chiếc roi ngựa lên chỉ chỉ, chiếc khuy nơi tay áo bằng kim loại theo đó lướt qua lấp lánh đến chói mắt. Mộ Yến Thần hất chiếc roi ra, giọng bình thản như nước nhưng lạnh như băng: “Tôi không thích bị người khác chỉ chỏ, lại càng không thích bị người thiếu hiểu biết khiêu khích... Người trong Hoàng thất vốn nên được dạy dỗ đầy đủ, không biết cha mẹ đã dạy dỗ anh thế nào vậy?
Kết thúc chữ cuối cùng đầy lạnh lẽo mà nhẹ như lông chim, dáng người cao ngất của anh liền xoay lại lạnh lùng bỏ đi.
Phó Minh Lãng thẹn quá hóa giận, “Chát!” một tiếng, tiếng roi tàn bạo quật vào thân ngựa vang lên. Con ngựa bị kinh động, vô cùng đau đớn hí lên một tiếng chạy như điên hướng phía trước. Mộ Yến Thần đang đi ở phía trước, nghe thấy tiếng vó ngựa cách mình càng ngày càng gần, cặp mắt sắc bén của anh dần trở nên lạnh lẽo, khả năng con ngựa cường tráng kia có thể nghiền nát người thành bùn hoàn toàn là chuyên không cần bàn cãi.
“Kerr! !” Sắc mặt Phó Ngôn Bác trắng bệch ra, hét to lên một tiếng, nhưng cũng không thể kìm nổi tình thế của con ngựa.
“Rella là một cô gái tốt như vậy mà mày lại không cần cô ấy, để cho cô ấy bị chết thảm ở trong tai nạn xe. Mày muốn đảo mắt để đi tìm đứa em gái miệng còn hôi sữa kia sao? Mộ Yến Thần mày thật không xứng với Rella... Tư tưởng của mày đúng là dị dạng, mày đúng là đồ phong tình đến tận xương, cả con em gái của mày nữa, cũng là đồ biến thái dị dạng! !” Con ngươi của Phó Minh Lãng vằn lên tơ máu, nghiến răng vào nhau hầm hừ...
Mộ Yến Thần vẫn chậm rãi đi, trong con ngươi lạnh lẽo đã bắt đầu nổi lên sát khí.
Anh vốn chỉ muốn tránh đi, nhưng câu nói sau cùng của Phó Minh Lãng đã kích động anh sâu sắc. Trong mắt anh một màn sương mù dày đặc đã ngưng tụ, sát khí tỏa ra bốn phía quanh người.