Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 256: Chương 256: Lao tới đâm trực diện 2




Tới bệnh viện đã gần chạng vạng, một cảnh tượng hỗn loạn đáng sợ.

Cáng từ trên xe cấp cứu được nâng xuống, tiếp tục “ngựa không dừng vó” thuận lợi đưa đến phòng giải phẫu. Lan Khê có cảm giác như tay chân đều đã bay lên trong không trung, không còn là của mình nữa. Cô bước xuống đất thuận tiện định đi theo chiếc cáng, nhưng cổ tay đã bị một người nào đó giữ lấy, kéo lại rồi sau đó cô ngã vào trong một vòm ngực cực nóng!

"Trước hết em hãy tránh đường đã, nơi này chúng ta không thể vào..." Mộ Yến Thần sắc mặt xanh mét, cố nén lại cảm xúc, ghé vào bên tai cô khàn giọng nói, sau đó giữ chặt cái gáy của cô, "... Ngoan."

Lan Khê gắng nén lại nỗi chua xót cùng sợ hãi đang chan chứa trong lòng, tựa vào trên ngực anh, gắt gao chịu đựng nhưng lại không sao nhịn được, nhưng nỗi đau đớn mới chỉ phát ra một tiếng nức nở đã bị anh hôn chặn lại, nước mắt nóng bỏng cùng với mùi máu tươi rơi xuống, đẩy lại những lời cô định nói trong lúc đó vào giữa đôi môi, để tiếng nức nở nghẹn ngào của cô hòa tan ở trong nụ hôn nồng nhiệt của anh.

"Đừng khóc... Lan Khê, đừng khóc..." Mộ Yến Thần cố gắng cực kỳ ôn nhu để làm cô dịu lại, khàn giọng hỏi, "Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại thế này, được không?"

"Em không biết..." Lan Khê run giọng nói, ánh mắt xuyên qua làn nước mắt tràn đầy trong hốc mắt nhìn chiếc đèn đỏ của phòng giải phẫu vừa sáng lên, bàn tay dính đầy máu thống khổ đỡ lấy trán, "Em vừa mới chỉ đưa anh ta ra ngoài... Em không biết chiếc xe kia là từ đâu tới đây, nhưng rõ ràng là lao về phía em định đâm thẳng vào! ... Là anh ta đẩy em ra! !"

Mộ Yến Thần nghe thấy giọng nói của người trong lòng mình gần như bị tê liệt, đôi mắt sâu rét lạnh như băng, bàn tay to áp vào chiếc gáy của cô giữ chặt ở trước ngực, cực lực trấn an cảm xúc của cô. dღđ。l。qღđ

Đâm xe.

Bọn họ mới về thành phố C thành không tới hai ngày, trong khoảng thời gian đó lại xảy ra chuyện đâm xe.

Mà chiếc xe kia là nhằm về phía cô...

Mộ Yến Thần nhắm chặt mắt, nghĩ lại cảnh tượng xảy ra ngay lúc đó, đặt giả thiết nếu như không phải cô và Kiều Khải Dương đi ra thì hậu quả... đã nhìn thấy rõ ràng, một tiếng nổ thật lớn đập vào trong lòng anh, nhìn mà thấy ghê người.

"Được rồi, đừng khóc, anh sẽ cùng em ở chỗ này chờ kết quả..." Mộ Yến Thần hôn những giọt nước mắt trên mặt cô, dùng nhiệt độ chân thực của cơ thể để cảm nhận chuyện cô vẫn còn sống là sự thực, rốt cục cánh tay to lớn không còn run rẩy nữa, chỉ có tiếng nói đã cực kỳ khàn khàn, "Trên người em có bị thương không?"

Cô chỉ nhắm mắt lại rơi lệ, run rẩy không còn ra bộ dáng.

Mộ Yến Thần đặt một nụ hôn sau cùng lên môi của cô, ôm ngang nơi thắt lưng, dìu cô đi về hướng phòng cấp cứu .

"Không..." Lan Khê quấn chặt lấy cổ của anh, nước mắt chảy đầy mặt, "Em đợi ở chỗ này thôi, em không bị thương ở chỗ nào cả! Em muốn chờ kết quả của cuộc giải phẫu được đưa ra, bọn họ nhất định sẽ nói cho em biết người ở bên trong thế nào, rốt cuộc Kiều Khải Dương sẽ ra sao! !"

"Anh sẽ chờ ở chỗ này, " Mộ Yến Thần hạ ánh mắt lạnh xuống, nắm chặt lấy tay cô, "Kết quả được đưa ra anh sẽ báo cho em trước tiên ... được chứ?"

Rốt cục cả người Lan Khê đã bình tĩnh lại một chút, cũng không ngại ngùng ở đây còn có bác sĩ, y tá đang ở bên cạnh, cô khóc như một đứa trẻ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mỏng của anh, như là do vừa mới bị kinh hãi và hoảng sợ nên muốn được an ủi.

Cặp mắt của Mộ Yến Thần tối đen lại, anh dìu cô đi tới, sau đó đặt cô ngồi ở trên giường cấp cứu đơn giản, giữ chặt nơi sau gáy của cô đặt thêm một nụ hôn sâu lên môi.

Có trời mới biết, rốt cục chuyện này đã xảy ra như thế nào.

Quá mức đột ngột, anh lại không có ở hiện trường, hiện giờ xem ra tình trạng của cô thế này đúng là không dễ để có thể hỏi được bất cứ chuyện gì...

Nhìn người cô nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu, trong lòng Mộ Yến Thần giống như bị đâm một đao, anh nặng nề mút đôi môi của cô một hồi. Đang lúc cô vẫn còn run nhè nhẹ, trong nháy mắt anh cảm nhận một điều cô vẫn còn sống, tuy còn chưa hết kinh sợ, nhưng may mắn, cô vẫn mạnh khỏe.

Đứng dậy, anh lạnh lùng dặn dò y tá: "Giúp cô ấy rửa sạch miệng vết thương rồi băng bó lại một chút."

Nói xong anh quay người, không để ý cả người mình đã bị dính đầy vết máu, nhấc chân đi ra bên ngoài.

"Cuộc gặp buổi tối bỏ đi, bên này xảy ra chút chuyện ..." Trong con ngươi sâu sắc của Mộ Yến Thần nhiễm một chút sát khí màu đỏ tươi, chậm rãi nói với người nào đó ở trong điện thoại, "Giúp tôi điều tra một chút về chuyện chiếc xe gây tai nạn ở đoạn đường nơi khu nhà trọ Vân Sơn, tìm thấy thủ phạm, gọi điện cho tôi ngay lập tức."

Ở đối diện Nhiếp Minh Hiên thoáng kinh ngạc.

Rõ ràng đã hẹn nhau buổi tối gặp gỡ, vậy mà cứ thế hủy bỏ, nói như vậy, chắc chắn đã có chuyện quan trọng xảy ra rồi.

"Làm sao vậy, vì sao đột nhiên cậu muốn điều tra những thứ này? Hiện cậu đang ở đâu?"

"Bệnh viện."

"Bệnh viện sao? !" Trong lòng Nhiếp Minh Hiên nổi lên một hồi căng thẳng, "Ai bị thương vậy? ! !"

"Không phải là bị thương, mà là mạng người."

"Cậu... Tôi đã hiểu, tôi sẽ khẩn trương hỏi thăm người ở cục cảnh sát bên kia nhờ bọn họ điều tra, " Vẻ mặt của Nhiếp Minh Hiên thoáng tái đi, "Yến Thần rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Có phải là hai người đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn không?"

"Tôi chắc là đã gặp kẻ điên." Mộ Yến Thần chậm rãi vừa nói xong, thuận tiện đưa cúp luôn điện thoại di động.

Đích xác, anh đã gặp phải một kẻ bị điên hoàn toàn.

Có điên thì mới có thể đối đầu với Mộ Yến Thần, dám ra tay với người trong tim của anh. Đã từng hơn một lần hứa nhưng lại vẫn làm lần khác, bây giờ lại trực tiếp là mạng người. Anh đã từng cho rằng thời gian bốn năm sẽ thay đổi điều gì đó, nhưng sự thay đổi kia lại càng nghiêm trọng hơn, đã mất đi nhân tính.

Thật sự, anh không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi.

"Tiên sinh!" Một vị y tá chạy đến, do dự hỏi, "Chúng tôi nhận thấy cảm xúc của người bạn gái của ngài có phần không được ổn định, tay của cô ấy vẫn còn đang run, lại vẫn không chịu phối hợp để cho chúng tôi băng bó, ngài có muốn chuẩn bị thuốc an thần để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.