Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 255: Chương 255: Lao tới đâm trực diện




Kiều Khải Dương hơi cong môi một cái, che dấu sự kinh ngạc trong ánh mắt: "Anh ta cho phép em sao?"

Lan Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Anh ấy không đến mức ngang ngược như thế, chính anh ấy bảo tôi ra tiễn anh."

Kiều Khải Dương cũng cười theo.

Tất nhiên anh ta không cần phải ngang ngược rồi.

Bởi vì hiện tại không cần phải vụng trộm cũng không cần phải cướp đoạt, càng không cần phải bức bách, chẳng phải trái tim em cũng đã là của anh ta rồi đó sao!

Từ từ tiến lại, anh hai cánh tay anh đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác thấy cô bỗng cứng đờ, nhưng Kiều Khải Dương cũng không chịu buông tay, anh tham lam muốn giữ lại vài giây ngắn ngủi được ôm cô như thế, cũng không có ai nhìn thấy hốc mắt của anh đã bắt đầu có chút đỏ lên, giống như phải xa nhau vậy.

"Được rồi, " anh thản nhiên nói, "Anh đi đây!"

Hẹn gặp lại, Mộ Lan Khê!

Nói xong anh liền lùi lại, xoay người đi về hướng lối rẽ xa lạ mà cô đã nói.

Tại bối cảnh quen thuộc của thành phố, nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông càng đi càng xa kia, cảm giác có cái gì đó hơi kỳ quái. Vốn định quay trở về đột nhiên Lan Khê sực nhớ tới một chuyện, sắc mặt trắng nhợt, kêu một tiếng nho nhỏ: "Kiều Khải Dương!"

Cách một khoảng độ hơn mười thước, Kiều Khải Dương xoay người lại, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên gọi anh lại.

Nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng, lúc cô vừa mới định mở miệng nói chuyện với anh, trong nháy mắt, có một chiếc xe hơi chợt tăng tốc độ hướng về phía cô lao thẳng tới... Cô mặc bộ váy áo hoa màu trắng mềm mại đột ngột đứng lại ở giữa đường như thế, vậy mà chiếc xe kia không hề có ý định giảm bớt tốc độ lại chút nào! !

"Lan Khê..." sắc mặt Kiều Khải Dương thoáng chốc trở nên trắng bệch như giấy, khẽ kêu lên một tiếng.

Cô vẫn không hề nghe thấy, đang còn mải đi lại về phía anh, miệng đang nói gì đó.

"Lan Khê...! !" Kiều Khải Dương gầm nhẹ một tiếng, chạy lại cực nhanh ôm lấy cô, dùng hết sức lực sau cùng đẩy mạnh cô ngã ra xa vài thước, trong nháy mắt chiếc xe lao tới đâm thẳng vào "Ầm!" một tiếng, tiếp theo tiếng động lớn đó anh bị hất văng lên xe rồi rơi xuống đất... Tiếng phanh xe chói tai vang lên sắc nhọn ở bên tai. Trong lúc trời đất xoay chuyển, đột nhiên anh nhìn thấy lốp xe ở sát bên mình, mà trong nháy mắt lúc bị đâm vào đó anh dường như thấy linh hồn bay lên cùng với sự đau đớn như bị xé nát thành mảnh nhỏ...

Trong tiếng động vang trời, Lan Khê ngã về phía sau, thân thể bị đập vào chiếc xe chạy bằng điện đang đỗ ở bên đường vang lên ầm ầm, trong nháy mắt thân thể mỏng manh của cô bị ngã lộn nhào, cánh tay bị cọ sát mạnh vào thân xe, nặng nề rơi xuống dưới! !

Tiếng thét chói tai, tiếng động va chạm lớn khiến âm thanh trên đường cái trong nháy mắt giống như chiếc nồi hơi bị nổ ầm.

Cảm giác nóng rát đau nhức từ cánh tay phải truyền đến, trước kia đã từng bị tai nạn xe cộ một lần, Lan Khê gần như hiểu ngay lập tức là đã xảy ra chuyện gì. Cô khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra xa cách vài thước, ngoài kia phía dưới chiếc lốp xe là một vũng máu, màu máu đỏ tươi chói mắt, cả người cô run rẩy kịch liệt định đứng lên, muốn nhìn cho rõ hơn xem anh như thế nào, nhưng...

"Kiều Khải Dương..."

Chiếc xe kia phanh lại khẩn cấp, nhưng xe chỉ dừng lại nửa giây, tiếp đó lại khởi động một lần nữa lui về phía sau vài thước, ở trên đường cái vắng vẻ, trước khi mọi người kịp vây quanh lại, chiếc xe đã quay đầu lại, giống như kẻ bị điên rời khỏi hiện trường tai nạn xe cộ! !

"Không..." Lan Khê hét lên khi nhìn thấy chiếc xe kia chạy trốn. Trong đầu cô tràn đầy sự kinh hoàng, cô gắng sức chống tay đứng lên, chịu đựng nơi cánh tay phải máu tươi đang đầm đìa, run giọng gào thét, "... Ngươi đứng lại... Kiều Khải Dương! !"

Ở khoảng cách xa mấy mét, trong quán cà phê, khi Mộ Yến Thần nghe thấy tiếng động cực lớn đến vang trời kia, trong lòng chợt run rẩy, một cảm giác bất an ập vào lòng.

Phút chốc trên mặt anh không còn chút máu nào, anh đẩy cái bàn ra, chạy vội ra bên ngoài! !

Nơi đó, một phút đồng hồ trước vẫn còn hoàn hảo không có chuyện gì, giờ phút này lại trở thành cảnh tượng tràn đầy máu tươi, khiến trong đầu óc anh như bị sét đánh nổ ầm một tiếng. Anh giống như người điên xô đẩy người qua đường lao vào bên trong, khi nhìn thấy máu dính trên khắp người cô, lúc đó anh như bị hít phải một luồng khí lạnh, chạy tới nắm chặt lấy tay cô kéo vào trong ngực!

Người trong lòng tuy ấm áp, nhưng vẫn không hề động đậy. Tay Mộ Yến Thần đã run lên, anh lau vết máu trên mặt của cô nhìn lại diện mạo của cô, nhưng vẫn không nghe được bất cứ tiếng động nào phát ra.

"Lan Khê." Anh cúi đầu gọi tên cô.

Trong lòng Lan Khê vẫn còn đang tràn ngập nỗi sợ hãi và sự kinh hoàng, mãi đến lúc được ấp ủ trong một vòng tay ôm ấp gắt gao cô mới dần dần có tri giác. Đôi mắt đen thâm thúy như hang sâu của Mộ Yến Thần hiện lên trước mắt cô, môi cô trắng bệch như tờ giấy, run giọng nói: "Cứu anh ta..."

"Anh, anh hãy mau chóng cứu anh ta! !" Cô đưa bàn tay dính máu nắm lấy tay anh gắt gao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.