Sau ngày hôm đó, Cố Ninh Tinh đã thu xếp về căn nhà biệt thự to lớn của Hàn Đình Thâm, cô thật sự rất ngại khi phải ở nhờ nhà người khác như vậy,
Cô bước vào và thấy căn nhà này, nhìn nó khiến cô nhớ lại căn nhà trước đó, mà thở dài ủ rũ,
Và cũng khơi lại ký ức về Cố Ninh Phong, người anh mà năm năm trước sảy ra vụ đó, cô thật sự rầu rĩ lo lắng nhất chính là đã năm năm rồi, Hàn Đình Thâm và mọi người vẫn chưa thể tìm được xác của anh ấy, và chuyển qua tìm người mất tích cũng không có, thế nhưng Hàn Đình Thâm vẫn đến tận bây giờ vẫn còn điều người đi tìm tung tích của anh hai cô,
Cô nuôi nguồn hy vọng sẽ có một ngày, Cố Ninh Phong cũng sẽ còn sống và quay về bên cạnh cô,
Cô ngồi ở ghế sofa, đầu cúi xuống tay che hết khuôn mặt, mà nước mắt lại rơi ra khi nghĩ đến Cố Ninh Phong, sau đó mới hít hơi một cái rồi im lặng,
Một lúc sau ngồi một mình thì đột nhiên điện thoại cô reo lên, cô bình tĩnh cầm chiếc điện thoại lên xem, là một số lạ,
Thế nên cô vẫn lịch sự bắt máy hỏi nhẹ “Là ai vậy ạ “
Đầu dây bên kia ngay lập tức tiếng của một đứa trẻ hét lớn một tiếng gọi ba từ “Dì Xinh Đẹp “
Nghe giọng nói và gọi theo kiểu đó, cô biết ngay chính là Ngạn Đồng Thất con trai của Ngạn Tô Hàm,
Cô vui mừng lên tiếng nói chuyện với thằng bé, nó còn bảo là chiều ngày mai sẽ đến thăm cô được không,
Cố Ninh Tinh do dự một lúc rồi mới chịu đồng ý, và còn nói lại địa chỉ khác cho thằng bé, thằng bé nghe xong liền vui vẻ mà hét toáng lên,
Cô đầu đây bên đây nghe thằng vui mừng cô cũng theo, cả hai nói chuyện một lúc cũng vui vẻ kết thúc,
Thằng bé bên đây cúp máy xong và nhìn về người phía trước mình, đưa ngón tay cái lên ra hiệu đã thành công,
Ngạn Tô Hàm nhìn thằng bé với dáng vẻ tươi cười đắc ý, còn khen thằng bé làm rất tốt,
Thằng bé thì vui mừng tươi cười tự hào vì mình làm được một việc hay ho, vì thằng bé đã thích Cố Ninh Tinh và muốn ba mình sẽ theo đuổi cô và thằng bé sẽ luôn luôn được ở bên cạnh cô,
Thằng bé đang cực kỳ háo hức cho nhanh đến ngày mai, vì thằng bé thật sự rất muốn gặp cô,
Cố Ninh Tinh ở bên này, đang chuẩn bị đi ngủ, và bảo với con trai mình là ngày mai sẽ có một anh trai lớn hơn một tuổi đến chơi với cùng, còn bảo thằng bé có thích hay không,
Cố Thành Nhiên ôm lấy cô, quả nhiên có một rụt rè sợ người lạ mà áp mặt vào người cô rồi lắc đầu, tuy rằng thằng bé rất thông minh cũng một chút lạnh lùng với người lạ, nhưng cô biết thằng bé rất muốn có bạn bè cùng chơi với mình,
Cô nhìn con trai phì cười một cái, quả thật con trai mình rất đáng yêu,
Còn về Âu Thành Nghiêm, anh ta cũng rời khỏi khách sạn của Ngạn Tô Hàm, tay còn bế theo bé con đang ngủ say vì trời cũng đã khuya,
Anh ta về đến nhà, nhưng lại không hề về đến nhà chính, mà đi thẳng đến nhà phụ của Cố Ninh Tinh trước kia,
Anh vào đến bên trong, mọi ngóc ngách những đồ vật, ngay cả quần Áo vẫn còn như cũ không hề thay đổi, vì anh ta không ngày nào mà không nhớ đến Cố Ninh Tinh trong năm năm này,
Từ khi cô mất tích, Âu Thành Nghiêm ngày ngày điều ở nhà phụ này mà tự mình hối hận tất cả mọi chuyện, và ngày qua ngày anh ta điều là sáng làm việc đến tối, tối lại nhớ cô mà uống rất nhiều rượu, và bà Âu cũng không thể ngăn được anh ta, cũng không từ chối anh ta ở nhà phụ,
Vì bà biết anh ta đã hối hận, và tình yêu của anh ta là thật lòng đối với Cố Ninh Tinh,
Đêm đến trời cũng đã khuya, tất cả trong nhà ai nấy điều đã ngủ, Tô Diệp thì vẫn còn ở nhà phụ này, mà ngày ngày chăm sóc tiểu thư,
Bây giờ Âu Thành Nghiêm đã giao trách nhiệm canh chừng bé con mỗi khi anh ta đến công ty, còn về đêm sẽ ngủ cùng anh ta,
Và tối nay cũng vậy, Âu Thành Nghiêm đặt bé ngủ cạnh mình như mọi khi, và anh ta cũng nằm lên chiếc gối của Cố Ninh Tinh, mà chìm vào giấc ngủ thật nhanh chóng,
Sau đó giờ cũng đã là nữa đêm, thì đột nhiên từ bên ngoài người phụ nữ Lâm Bình Chi nhẹ nhàng bước vào,
Cô ta nhìn dáng vẻ anh ngủ, trong ánh đèn nho nhỏ, thì thật sự đã làm cô ta mê mẩn, mà ham muốn của cô lại nổi lên,
Loading...
Vì cô ta đã rất lâu từ khi mang thai bé con đến bây giờ cô ta không hề được anh chạm đến dù chỉ một ngón tay, nên cô ta lúc nào cũng khao khát thân thể của Âu Thành Nghiêm,
Thế nên cô ta hôm nay lại gan dạ, mà đi đến đây, còn muốn chui vào chăn của Âu Thành Nghiêm mà gạ gẫm quyến rũ anh ta,
Âu Thành Nghiêm là người rất nhạy cảm, cô ta chỉ chưa kịp chui vào chăn anh, thì cô ta đã bị Âu Thành Nghiêm đẩy thật mạnh ngã xuống giường,
Âu Thành Nghiêm lúc này đã tỉnh táo, anh ta dùng chăn che lại cho bé con sợ ánh sáng sẽ ảnh hưởng mà tỉnh giấc khi anh sắp mở đèn,
Đến lúc mở đèn thì thấy rõ Lâm Bình Chi, ngồi bẹp dưới sàn nhà kêu đau, anh ta còn phát hiện người cô ta có mùi nồng nặc mùi rượu, “Cô dám uống rượu sao “
Cô ta ngồi dậy với tình trạng không đứng vững, mà cười dại rồi còn nói lớn tiếng “Bao năm nay anh không quan tâm đến em, nên em buồn mới uống một chút thôi “
Anh ta lúc này cau mày tức giận vì âm thanh cô lớn tiếng, nhìn về phía bé con vẫn chưa tỉnh dậy,
Sau đó anh ta mới giảm âm thành lại dù anh ta đang cực kỳ tức giận, mà mắng đuổi có ta ra khỏi đây “Im miệng, cô nhỏ tiếng lại, và nhanh chóng cút ra ngoài “
Cô ta say đến như một con điên làm loạn, còn làm ầm ĩ la hét nói ra tất cả những gì cô ta có thể nói, dù là loi bé con ra cũng điều nói lời đến khó nghe, “Thành Nghiêm, anh vì con quỷ nhỏ đó mà không màng đến em dù chỉ một lần, em cứ tưởng sinh nó cho anh, anh mới chịu gần em, nhưng không ngờ sinh nó ra, em đến gặp anh cũng khó khăn hơn, anh còn mang nó đi, còn dạy dỗ nó tính tình y hệt cô ta, Thành Nghiêm tại sao anh lại đối xử với em như vậy “
Âu Thành Nghiêm lúc này vẫn đang nổi giận cực kỳ, vì cô ta còn dám nhắc đến Cố Ninh Tinh, anh ta vẫn đang cố kiềm nén giọng mình để nói với cô ta,
“Cút ra khỏi đây ngay lập tức, trong khi tôi còn đang nhẫn nhịn cô “
Thế mà cô ta vẫn không chịu ra ngoài, còn dám thách thức ý chí đang kiềm chế cơn tức giận của anh ta,“Em không đi “
Âu Thành Nghiêm quả nhiên không thể nhận nhịn được nữa mà nắm lấy cổ tay cô ta thật mạnh kéo ra ngoài,
Cô ta bị kéo đi mà cứ vùng vẫy mà hét toáng lên không ngừng, sau đó Âu Thành Nghiêm kéo ra đến ngoài cửa của căn nhà mà vô tình quăng cô ta thật mạnh ra ngoài, “Ah, buông em ra, Thành Nghiêm, đau quá, Thành Nghiêm mở cửa đi mà “
Lâm Bình Chi đau đớn vì bị anh ta quăng ra khỏi nhà, mà tức giận đến hết dữ dội,
Anh ta khóa cửa xong xuôi rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ, mặc kệ cô ta bên ngoài la hét, thì anh thấy bé con đã nữa mơ nữa tỉnh ngồi trên giường xoa mắt rồi hỏi anh, “Baba, có chuyện gì vậy ạ “
Con bé là vì trong lúc đang ngủ thì chợt nghe có lớn tiếng nên bé con đã giật mình thức dậy,
Âu Thành Nghiêm leo lên giường mỉm cười với nó và ôm nó vào lòng, anh ta dịu dàng xoa đầu cho bé con tiếp tục ngủ, “Không có chuyện gì đâu, ngoan mau ngủ đi “
Sau đó không lâu sau cả anh ta và bé con cũng chìm vào giấc ngủ say,