Editor: Hồng Trúc
Đây là lần đầu tiên quản lí của các bộ phận được lên đây, ai cũng hiếu kì hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ khác, thật là mới mẻ.
Lúc Đường Dĩ Phi tới, hầu như mọi người đều đến đủ, chỉ còn vị tổng giám đốc kia.
Trợ lí đã sớm chuẩn bị trà nước đầy đủ, mọi người nhân lúc tổng giám đốc còn chưa tới chỉnh sửa quần áo, trò chuyện trêu đùa nhau.
“Quản lí Đường, chúc mừng bộ phận các cô đã hợp tác thành công với công ti châu báu, chúc cho sự nghiệp của cô năm nay đạt nhiều thành công.”
Người vừa nói chính là quản lí bộ phận chứng khoán Tống Dương Minh, nhìn qua cũng không lớn hơn Đường Dĩ Phi bao nhiêu, chẳng qua là lòng dạ thâm sâu khéo đưa đẩy, từ đầu đến cuối đều cười híp mắt nhưng không biết ẩn dưới lớp mặt nạ đó rốt cuộc che giấu những gì.
“Đúng vậy, đúng vậy, năm nay bộ phận thiết kế đạt được nhiều thành tích bất ngờ, rất nhanh thôi sẽ hợp tác cùng tập đoàn Bách Thịnh! Một lát nữa chúng ta sẽ đề nghị tổng giám đốc thăng chức tăng lương cho quản lí Đường mới đúng!”
Có người vừa nghe nói những lời này liền nhảy vào phụ họa, dù sao lai lịch của Đường Dĩ Phi cũng không hề nhỏ, mọi người ai cũng muốn nịnh bợ.
“Đâu có, đâu có, tất cả đều là do các điều kiện của Vân Thiên quá hấp dẫn, còn lại các thương gia muốn kiếm tiền sẽ tự nhiên cùng chúng ta hợp tác.”
Đường Dĩ Phi cười cười, dường như cô đã sớm quen với những lời tâng bốc của bọn họ, dễ dàng làm chệch hướng vấn đề đi.
“Hoàn toàn chính xác, tập đoàn Vân Thiên chúng ta hiện tại đang dẫn đầu thành phố Vân Dương, nắm trong tay dòng chảy kinh tế của toàn thành phố, liên quan đến tất cả các lĩnh vực, hầu như tất cả các hạng mục, là một công ty không thể nào so sánh được...”
Bỗng có người liên tục khen ngợi, Đường Dĩ Phi liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta là người của phòng PR, nên cũng không nói thêm gì.
Phòng PR lúc nào biết nói lời hay, mỗi khi hình tượng công ti bị gièm pha chửi bới, bọn họ sẽ đứng ra, lấy các lí do thiệt hại làm phao cứu vớt.
“Tổng giám đốc đến.”
Cửa phòng họp bi bên ngoài đẩy ra, trong nháy mắt ba người lọt vào tầm mắt, thân hình cao lớn gần như căng kín cả khung cửa.
Mọi người tự hiểu nhìn về phía cửa, mà khi Đường Dĩ Phi tò mò nhìn về phía cánh cửa, cả người đột nhiên như bị một dòng điện bắn trúng!
Người đàn ông mặc bộ âu phục Italia, sơ mi trắng không một nếp nhăn, cà vạt màu xanh đen vừa khiêm tốn lại cao quý, lại toát ra hơi thở say mê.
Chẳng qua là gương mặt đó...
Gương mặt đó lại là...
Long Thiếu Tôn!
Bỗng dưng hàng loạt các kí ức ngày xưa hiện lên!
________
“Học trưởng, em có yêu cầu này hơi quá đáng!” Giọng nói ngây ngô của thiếu nữ mười bảy vang lên trong thư viện.
“Niên muội Đường, em nói đi.” Chàng trai trẻ ôn nhu nói.
“Học trưởng, anh có thể làm bạn trai của em được không?”
Cô gái thẹn thùng đỏ mặt, mà chàng trai vẫn không có chút phản ứng nào, giống như không có chuyện gì có thể làm anh thay đổi nét mặt.
“Nửa tháng là được rồi, nhờ anh!” Cô gái sốt ruột, chắp hai tay để trên khóe môi, tội nghiệp nhìn anh.
“Một tuần thôi cũng được ạ!” Cô gái cố gắng rút ngắn thời gian hết mức, một tuần đủ để anh đứng trước toàn trường thừa nhận quan hệ giữa bọn họ chứ?
“Ha ha...” Chàng trai nhìn vẻ mặt lo lắng quật cường của cô trông rất buồn cười, giơ tay lên dịu dàng vuốt vuốt mấy lọn tóc trên trán cô, cưng chiều nói: “Được.”
___ ___
Đoạn kí ức này, cô cứ nghĩ mình đã sớm quên.
Người này, cô cũng cho là mình đã quên rồi.
Thế nhưng tại sao?
Tại sao mới gặp lại, lòng của cô, vẫn cứ đau đớn như vậy?
Đau đến mức không thở nổi!