Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 107: Chương 107: Chính là tôi đấy, làm sao (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Viên Diệp Đình giương giương vẻ mặt “Chính là tôi đấy, làm sao? “, lấy hai tay ôm ngực đứng ở bên cạnh nhìn Hứa Mễ Nặc đang chán nản.

Thấy Hứa Mễ Nặc cho rằng anh đã táy máy chân tay với cô, anh không tính giải thích, cũng không có ý định nói rõ ràng ra, để cho cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy!

Viên Diệp Đình ngạo kiều cất bước rời đi.

Hứa Mễ Nặc nuốt nước mắt thương tiếc cho sự trong sạch đã trôi dạt về phương xa của mình, nhìn biểu tình trước khi rời đi của Viên Diệp Đình kia, cô cũng không phải là đứa ngốc, tự nhiên có thể nhìn ta, chắc chắn là Viên Diệp Đình đã thay quần áo cho cô.

Nếu không thì làm gì có ai, buổi tối, ngoài anh ta ra thì trong nhà chỉ có ông nội, sao ông nội có thể thay quần áo cho cô được chứ!

Người này đúng là đại sắc lang lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà táy máy chân tay! !

Cuối cùng thì Hứa Mễ Nặc bị thương nên đã hoàn toàn an phận nửa tháng.

Nửa tháng qua, ngoài ăn cháo ra thì cô chẳng được ăn gì khác. Thật không biết là do chị Trương thật sự lo lắng cô sẽ bị để lại sẹo, hay là người nào đó cố ý trả thù cá nhân, dùng đồ ăn để ngược đãi cô.

Tóm lại, Hứa Mễ Nặc ăn cháo ăn đến nỗi miệng nhạt thếch ra rồi.

Rốt cuộc, hai mươi ngày sau, bác sỹ mới tuyên bố tay của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Thượng đế và ông trời ơi, rốt cuộc thì hai người có nghe thấy lời cầu nguyện của tôi không?

Nhìn trên bàn đặt đủ loại đồ ăn đều là món cô thích, Hứa Mễ Nặc thật sự cảm động đến muốn khóc!

Viên lão gia ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cười híp mắt nhìn Hứa Mễ Nặc đang nhìn chằm chằm vào bàn ăn mà chảy nước miếng, trong đầu nghĩ, cô bé này thật là đơn giản đáng yêu.

“Tiểu Nặc à, đây đều là những món cháu thích, cháu đừng nhìn nữa, nhanh động đũa đi!”

Nghe thấy lời này của Viên lão gia, Hứa Mễ Nặc cảm thấy như nghe thấy lời từ tự nhiên, bọn họ vẫn ngồi yên bất động, làm hại cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ làm mất thể diện.

Làm thiếu phu nhân nhà giàu, phải chịu áp lực rất lớn.

Dưới ánh mắt khích lệ của Viên lão gia và vẻ mặt đỡ chán bất đắc dĩ của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc nhanh tay cầm đũa, anh như sói đói hổ vồ.

“Không ai giành với em đâu, em ăn chậm thôi!” Rốt cuộc, dưới lối ăn tàn bạo tràn đầy sức công phá của Hứa Mễ Nặc, Viên Diệp Đình vẫn luôn trầm mặc từ nãy đến giờ, bất đắc dĩ nói.

“Tôi đã phải ăn cháo cả tháng trời rồi, anh đừng cản tôi!” lúc này, não bộ của Hứa Mễ Nặc đã bị thức ăn lấp đầy ắp rồi, ai tới cản cô, cô đánh tất.

Viên Diệp Đình bị khí thế như nạn dân chết đói của Hứa Mễ Nặc làm cho dở khóc dở cười.

Còn không chờ anh nói tiếp, Hứa Mễ Nặc bên kia đã nếm phải đau khổ, không biết là do ăn quá nhanh, hay là do ăn lộn đồ, Hứa Mễ Nặc bị sặc đến nỗi ho sặc sụa, khuôn mặt ho đến đỏ bừng lên.

Cô không ngừng đấm ngực của mình, nhưng vẫn không làm giảm được cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng, đứng không xong mà ngồi cũng không yên.

Viên Diệp Đình vừa bất lực, vừa vẫn đưa một ly nước đến trước mặt Hứa Mễ Nặc.

Hứa Mễ Nặc lập tức cầm lấy uống từng ngụm từng ngụm một.

Đến khi uống cạn cốc nước mới dừng lại, cảm thụ, rốt cuộc cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Nhưng mà, cô lại khóc không ra nước mắt, bởi vì cô phát hiện ra mình… đã uống đến no nước rồi, cả bàn ăn toàn món ngon như vậy, lại chẳng được ăn miếng nào!

Thật là phí của trời, lãng phí quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.