Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 106: Chương 106: Quần áo của tôi! (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Một lát sau, quả nhiên thấy hiệu quả, nhưng quần áo của Hứa Mễ Nặc vì nóng mồ hôi tiết ra nên ướt đẫm. Viên Diệp Đình suy nghĩ hồi lâu, bèn bắt đầu giúp Hứa Mễ Nặc đổi quần áo.

Thế mới biết Hứa Mễ Nặc thật sự rất gầy, hơn nữa trên cơ thể còn có mấy vết thương. Viên Diệp Đình vừa nhìn đã biết không phải vết thương thông thường, rõ ràng là do đánh nhau mà để lại, nghĩ đến thỉnh thoảng Hứa Mễ Nặc tài nghệ bộc phát, Viên Diệp Đình hơi hoài nghi, nhưng những điều này không phải chuyện nên suy nghĩ lúc này.

Giờ quan trọng nhất là phải giúp Hứa Mễ Nặc thay quần áo, giảm nhiệt độ.

Viên Diệp Đình chăm sóc Hứa Mễ Nặc bị ốm đâu vào đấy, cuối cùng khi sắp đến hừng đông, cơn sốt của Hứa Mễ Nặc mới lui dần.

Lúc này mà trở về ngủ thì cũng không có ích gì, Viên Diệp Đình nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hứa Mễ Nặc khi cơn sốt lui đi, không nói hai lời, xốc chăn nằm xuống nghỉ ngơi.

Mà Hứa Mễ Nặc ngủ từ buổi chiều đến hôm sau đã ngủ rất đủ, cho nên động tác nằm xuống rất khẽ của Viên Diệp Đình cũng có thể khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy khuôn mặt được phóng to của Viên Diệp Đình ở ngay trước mắt cô. Cô sợ đến hít một hơi, lui về sau một chút, ngón tay bị quấn vải chỉ vào Viên Diệp Đình: “Anh, anh, tôi.”

Viên Diệp Đình không đếm xỉa đến biểu cảm như gặp quỷ của cô, anh thật sự rất mệt, day day mi tâm, ôm Hứa Mễ Nặc vào trong ngực: “Đừng nhúc nhích, để tôi ngủ một lát.”

Hứa Mễ Nặc đột nhiên bị anh ôm ấp dọa gần chết, cô chỉ bị ốm một trận thôi mà, lẽ nào trái đất đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm?

Còn Viên Diệp Đình bị hồ ly tinh nhập vào?

Nếu không sao mới sáng sớm đã ôm cô?

Hứa Mễ Nặc căng thẳng không dám hô hấp, cũng không dám thở dốc, sợ mùi miệng mình chưa đánh răng sẽ phả vào đại thiếu gia, vậy quá mất mặt!

Có vẻ Viên Diệp Đình thật sự mệt muốn chết, chưa gì đã ngủ!

Hứa Mễ Nặc nằm trong lòng anh lắng nghe nhịp tim đập bình ổn của anh, không biết vì sao cũng díp mắt ngủ.

Lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao!

Viên Diệp Đình đã sớm tỉnh, ngồi mép giường xem văn kiện.

Thấy cô tỉnh lại, đưa tay sờ trán cô, cảm thấy giảm độ mới bỏ tay xuống.

Đang muốn hỏi Hứa Mễ Nặc có ăn bữa sáng không, lại phát hiện vẻ mặt cô hoảng hốt nhìn mình, Viên Diệp Đình khó hiểu nhìn bản thân, không có vấn đề gì a, bèn hỏi: “Tôi làm sao à?”

Hứa Mễ Nặc thấy anh mở miệng nói, lắc đầu nguầy nguậy, nhưng suy nghĩ mấy giây, lại gật đầu lia lịa.

“Rốt cuộc muốn nói cái gì?” Viên Diệp Đình hỏi.

“Anh, anh thật sự là Viên Diệp Đình sao?” Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc dè dặt hỏi, rất sợ một giây sau con hồ ly tinh nhập vào người anh sẽ xòe đuôi siết chết cô.

Viên Diệp Đình nhìn ánh mắt ngu ngốc của Hứa Mễ Nặc, biết trong đầu cô đang nghĩ gì, nhất thời tức giận nói: “Đầu óc cô chứa gì vậy? Rơm rạ hả?”

Nghe thấy lời nói cay nghiệt của người đàn ông, Hứa Mễ Nặc yên tâm, quả nhiên là hắn!

Mà ánh mắt yên tâm của Hứa Mễ Nặc càng khiến Viên Diệp Đình nổi giận, lẽ nào ở trong mắt cô, dễ nói chuyện thì không phải là anh?!

Dáng vẻ sắp bùng nổ của Viên Diệp Đình khiến Hứa Mễ Nặc không nhịn được rụt cổ, theo thói quen vùi mặt vào trong chăn, nhưng không đến một giây cô đã thét lên: “A a, quần áo của tôi đâu, quần áo của tôi đâu?”

Giờ Hứa Mễ Nặc mới phát hiện ra bộ cô đang mặc không phải bộ ngày hôm qua, ai đã thay cho cô, sao cô lại ngủ như chết vậy, ngay cả ai thay quần áo cho cũng không biết, thế còn làm ăn gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.