Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 154: Chương 154: Công chúa thật sự đã tỉnh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hứa Mễ Nặc lấy ra nhìn, là Viên Diệp Đình, chắc là tìm cô, cô nhấn nút nghe.

“Cô đi đâu thế?” Giọng nói của Viên Diệp Đình rất không vui.

“Trong bệnh viện hơi ngột ngạt, tôi xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo chút.” Hứa Mễ Nặc vẫn còn mất hứng đấy!

“Lớn như vậy rồi, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, không biết người khác sẽ lo lắng sao?” Nghe giọng điệu của anh, Hứa Mễ Nặc biết bây giờ anh nhất định đang nghiêm mặt.

Sẽ có người lo lắng sao? Tôi còn đang lo lắng cả nhà anh đấy!

Trong lòng Hứa Mễ Nặc buồn phiền, nói: “Biết rồi, đại thiếu gia!”

Bên kia Viên thiếu thấy Hứa Mễ Nặc trả lời yếu ớt, càng thêm tức giận, nhưng lý trí cũng biết cô tủi thân.

Vì vậy anh nói sang chuyện khác: “Ông cụ vừa gọi điện tới, hỏi chúng ta sao còn chưa về nhà?”

“Thế à. Vậy anh nói sao?” Hứa Mễ Nặc không yên lòng hỏi.

“Tôi, quên đi, không nói gì, chỉ nói vài câu đơn giản. Được rồi, Nhược Phồn ở đây, tôi không thể đi được. Để tài xế đưa cô về đi. Về bảo thím Trương nấu chút đồ cho cô ăn.”

Viên Diệp Đình muốn nói lại thôi, Hứa Mễ Nặc cũng không hỏi nữa.

Cô sớm biết sẽ như thế này!

“Ừ, biết rồi. Tôi về trước đây.” Hứa Mễ Nặc khéo léo trả lời.

Không biết vì sao, Viên Diệp Đình hơi hoảng hốt, giọng nói của Hứa Mễ Nặc khiến hắn cảm thấy bất an.

“Cô tức giận sao?” Viên Diệp Đình không cúp điện thoại, trái lại hỏi.

“Không có, sao tôi phải tức giận. Anh tốt nhất nên chăm sóc Ninh tiểu thư. Cô ấy vừa mới tỉnh lại, nhất định rất cần anh.” Hứa Mễ Nặc cảm thấy mình nói rất có lý.

Giọng nói vô cùng sâu sắc của một thế thân.

Nhưng Viên Diệp Đình hình như không hài lòng, giống như đang tức giận!

“Biết rồi.” Miễn cưỡng nói xong câu này, liền cúp điện thoại.

Đúng là người kỳ lạ, Hứa Mễ Nặc thấy điện thoại đã cúp, lẩm bẩm.

Trời mới biết, vì sao Viên Diệp Đình tức giận, tính tình đại thiếu gia càng ngày càng thất thường, thật khó hầu hạ.

Hứa Mễ Nặc vừa oán thầm, vừa đi tới bãi đỗ xe.

Cô không có số điện thoại của tài xế, vì thế cô phải tự mình đi tới.

Con đường kia nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, cũng hơi xa, điều quan trọng là trên đường tối đen, Hứa Mễ Nặc dù gan lớn nhưng vẫn chỉ là một cô gái, vừa nãy đi cùng Viên Diệp Đình toàn toàn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ đi một mình thật sự hơi kinh khủng!

Hứa Mễ Nặc cố gắng không nghĩ đến những hình ảnh đáng sợ, nhưng chỉ con đường tối đen như mực cũng đã làm cô sợ hãi.

Chứ đừng nói đến ở đằng xa còn có những vệt sáng màu xanh biếc!

Giống như hiện trường của một bộ phim kinh dị.

Hứa Mễ Nặc rất muốn chạy, thế nhưng hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá, đi giày cao gót, cô có thể đi bộ đã rất giỏi rồi, chứ chạy thì quả thật nằm mơ.

Khi Hứa Mễ Nặc vừa đổ mồ hôi, vừa đi nhanh được một lúc, bỗng nhiên bên trong bụi cỏ truyền đến âm thanh sột soạt.

Trong nháy mắt tóc cô dựng đứng, tất cả phim kinh dị, tiểu thuyết đáng sợ về bệnh viện trước đây cô xem, đều hiện ra trước mắt, cô hét “A” một tiếng rồi té ngã trên đất.

Thứ gì đó trong bụi cỏ hình như bị tiếng hét chói tai của cô làm cho hoảng sợ, tiếng động càng lớn hơn.

Chân Hứa Mễ Nặc mềm nhũn không thể di chuyển, chỉ có thể lấy hai tay lạnh run ôm đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bác trai bác gái, cô chú, tôi vô tội, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc xấu, lúc đi nhà trẻ còn được phiếu bé ngoan đó! Các người đừng tới tìm ta, ta là người tốt! Ông trời ơi, Phật tổ ơi, người ở đâu! Ở đây thật đáng sợ! Tôi muốn về nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.