Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đúng lúc này, một bàn tay đè lên vai cô, Hứa Mễ Nặc hoảng sợ dựng tóc gáy, mắt trừng lớn, khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp, không dám phát ra âm thanh nào.
Cứ như vậy khoảng hai giây, nhưng Hứa Mễ Nặc cảm thấy dài như cả đời!
Bên tai vang lên giọng nam xa lạ: “Tiểu thư, cô không sao chứ. Tôi là bảo vệ bệnh viện, đèn đường ở đây đã bị hỏng, bệnh viện chưa kịp sửa!”
Nghe đối phương nói xong, lòng Hứa Mễ Nặc đang căng thẳng mới buông lỏng, nhưng vẫn không dám quay đầu lại.
Người bảo vệ kia đoán cô bị dọa sợ, không còn cách nào khác ngoài chủ động đi tới trước mặt Hứa Mễ Nặc, mở đèn pin.
Nhưng chắc là tay anh ta bật đèn pin sai vị trí, hướng từ cằm lên, cho nên khi Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy sắc mặt trắng bệch liền hét lên một tiếng!
Bảo vệ không biết nói gì, lá gan của vị tiểu thư này quá nhỏ.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô không cần phải sợ, tôi thật sự là bảo vệ, cô xem, đây là đồng phục, là đồng phục! Tôi còn có cái bóng, nhìn đi, đây là bóng của tôi.”
Bảo vệ không ngừng an ủi Hứa Mễ Nặc, sử dụng đèn pin chiếu lên mặt đất cái bóng của mình.
Hứa Mễ Nặc chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn trên mặt đất thật sự có cái bóng, trên người hắn mặc đồng phục bảo vệ, lúc này mới tin lời anh ta.
Bảo vệ âm thầm xoa cái trán đầy mồ hôi, may mà cô ấy bình tĩnh lại, nếu không hơn nửa đêm, người khác còn tưởng rằng hắn làm gì cô, hơn nữa lúc tối lửa tắt đèn, không thể nói rõ được.
Sau khi tỉnh táo lại Hứa Mễ Nặc hơi ngượng ngùng cười với người bảo vệ kia, nói: “Không có gì, vừa rồi tôi bị dọa.”
“Không sao, tiểu thư, cô có thể đi được không?” Thật ra tâm địa của bảo vệ rất lương thiện.
Anh ta không đề cập tới thì Hứa Mễ Nặc cũng không để ý, anh ta vừa nói, Hứa Mễ Nặc liền cảm thấy đầu gối hơi đau nhức.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông xa lạ, không thể vén váy lên kiểm tra. Vì thế Hứa Mễ Nặc kiên trì nói: “Không có việc gì, có thể đi được, nhưng phiền anh giúp tôi soi đường, đưa tôi qua bãi đỗ xe bên kia, xe của tôi ở đó, thế nhưng đường này quá tối!”
Bảo vệ đương nhiên nói không thành vấn đề.
Hứa Mễ Nặc cố gắng tự mình đứng lên, phát hiện đầu gối khả năng bị thương thật sự, liền khuỵu xuống, thật sự là “Hiếu tâm tràn đầy”.
Hứa Mễ Nặc nhe răng trợn mắt, thở ra hơi lạnh.
Bảo vệ ở phía trước đương nhiên nghe thấy, ân cần hỏi han: “Tiểu thư, cô bị thương đúng không, nếu không, tôi cõng cô đi tìm bác sĩ kiểm tra chút?”
Hứa Mễ Nặc không muốn trở lại, cũng không phải bị thương nghiêm trọng, trước đây khi làm nhiệm vụ, cô bị thương nặng nhẹ đều có! Đây đã là gì?
Hơn nữa quan trọng là, trở lại nếu như bị Viên Diệp Đình nhìn thấy, cô sẽ bị mắng mất.
Hứa Mễ Nặc vừa nghĩ tới bộ dạng hắn ấm áp như mùa xuân với Ninh Nhược Phồn, đối với cô như lạnh như khối băng, giống như đối với kẻ thù vô cùng làm phiền hắn.
Không muốn trở lại thấy hắn, vì thế Hứa Mễ Nặc từ chối ý tốt của bảo vệ, khập khiễng đi ra bãi đỗ xa.
Sau khi cảm ơn bảo vệ ở cửa bãi đỗ xe, Hứa Mễ Nặc liền đi vào tìm tài xế.
Khi tài xế thấy Hứa Mễ Nặc, trên mặt kinh ngạc như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Hứa Mễ Nặc biết mình hơi chật vật, vừa mới té ngã, sao không chật vật được? Nhưng vẻ mặt này của hắn cũng quá khoa trương.
Suốt cả ngày, Hứa Mễ Nặc mệt vô cùng, hơn nữa đầu gối còn đau âm ỉ, cô cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy, kể đơn giản một chút, để tài xế lái xe về nhà.