Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhận ra được hai người đều đang nhìn mình, Hứa Mễ Nặc ngẩn người, không hiểu hỏi: “Hai người đều nhìn cháu làm gì?”
“Ông và Diệp Đình đều đã đồng ý, tiểu Nặc, ý của cháu thế nào?” Viên lão gia biết rồi còn hỏi.
Hứa Mễ Nặc hơi bất lực, hai người đều đã đồng ý, còn hỏi tôi làm gì.
Hơn nữa, ý kiến của tôi rất quan trọng sao?
Nhưng Hứa Mễ Nặc sẽ không nói ra miệng những lời này, nói ra thì cũng quá không lương tâm rồi.
Vì vậy cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười nói: “Cháu cảm thấy cực kỳ tốt, thân thể của Ninh tiểu thư không tốt, dù sao Viên gia lớn như vậy, cô ta muốn đến ở thì tới đi. Cháu không có ý kiến gì. Ông nội, hai người quyết định là được rồi!”
Nói xong, cô cứ tiếp tục ăn bữa sáng mà không biết ngon là gì, oa, sao bữa sáng hôm nay nhạt vậy, chắc chắn là chị Trương quên cho gia vị rồi.
Hứa Mễ Nặc có ra vẻ chuyên chú ăn, nhưng thực ra thì cô chẳng nếm được vị gì.
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Mà tốc độ của Ninh Nhược Phồn cũng rất nhanh, buổi sáng yêu cầu, buổi chiều đã mang đồ vào ở.
Sau khi vào cửa, cô ta làm ra vẻ nữ chủ nhân Viên gia, sai người giúp việc khuân đồ cho cô ta, sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị trà chiều.
Cái dáng vẻ kia, ít nhất càng giống nữ chủ nhân hơn so với Hứa Mễ Nặc rất nhiều.
Hứa Mễ Nặc đứng ở trên tầng nhìn đống người ở dưới tầng một, chạy qua chạy lại giống như con quay để phục vụ cho Ninh đại tiểu thư, giống như cô ta mới chính là chủ nhân đích thực!
Cô không thích Ninh Nhược Phồn, không phải chỉ vì cô ta đã từng là thanh mai trúc mã của Viên Diệp Đình, cũng không phải chỉ vì cô ta và Viên Diệp Đình đã từng định đính hôn. Quan trọng hơn chính là, nhìn thấy cô ta cứ giữ dáng vẻ kia đứng ở trong Viên gia, là Hứa Mễ Nặc đã rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cử động của cô ta, thái độ của cô ta, dù là lơ đãng liếc mắt đi nữa, cũng tỏa ra vẻ quý khí của tiểu thư nhà giàu. Thái độ của cô ta dành cho người khác, luôn mang vẻ cao ngạo không mất đi sự lễ phép, lễ độ, nhưng cũng không hạ thấp thân phận của mình.
Tóm lại, tất cả đều rất vừa vặn.
Hơn nữa, cô ta rất đẹp, lúc trước khi cô nhìn thấy cô ta ở bệnh viện, cô ta mặc quần áo bệnh nhân, bởi vì vừa mới tỉnh lại mà sắc mặt hơi tái nhợt tiều tụy. Lại thêm lúc đó tâm tình của Hứa Mễ Nặc không tốt lắm, vì vậy cô đã không nhìn kỹ!
Nhưng kim Thiên Ninh Nhược Phồn biết mình muốn vào Viên gia, cố ý thay đổi trang phục, dáng vẻ cũng hoàn toàn khác với nữ bệnh nhân gầy yếu trong phòng bệnh lúc trước.
Sau khi Hứa Mễ Nặc gặp Ninh Tiệp, cô cũng đã từng tưởng tượng Ninh Nhược Phồn sẽ xinh đẹp như thế nào!
Nhưng cô chưa từng nghĩ, Ninh Nhược Phồn sẽ xinh đẹp như vậy, động lòng người như vậy!
Cái này gọi là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném(*).
(*)Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(人比人得死, 货比货得扔): người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném | ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.