Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 163: Chương 163: Cử động nữa, phát sinh cái gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Viên Diệp Đình đứng lên đi vào phòng khách nói chuyện điện thoại. Lúc này, Hứa Mễ Nặc mới thở phào nhẹ nhõm, cảm tháy thả lỏng ra không ít.

Viên lão gia vẫn mang cái biểu tình cười quái dị cao thâm khó lường kia, nhưng không có Viên Diệp Đình ở đây, chỉ có một mình Viên lão gia, Hứa Mễ Nặc vẫn có thể cứng rắn chống đỡ bằng vào da mặt dày của mình!

Mà Viên Diệp Đình đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng khách, tâm tình không khá lắm.

Sáng sớm nay Ninh Nhược Phồn tỉnh dậy, phát hiện Viên Diệp Đình không có ở đó, lại bắt đầu khóc nháo, bác sỹ trong bệnh viện không còn cách nào khác, nên đã tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần loại nhẹ, thừa dịp cô ta ngủ, mới vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Viên Diệp Đình!

Viên Diệp Đình vừa nghe xong, đã hơi nhíu mày, Nhược Phồn… anh đang muốn suy nghĩ thật kỹ, nên nói với cô ta thế nào.

Cúp điện thoại, anh ngây ngẩn ở phòng khách, rồi mới nhấc chân vào phòng ăn.

Thấy Hứa Mễ Nặc, sắc mặt của Viên Diệp Đình trở nên hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ, sau đó nói: “Vừa rồi là người của bệnh viện gọi điện thoại tới.”

Vừa mới dứt lời, Hứa Mễ Nặc thu hồi nụ cười trên mặt, Viên lão gia cũng thôi không nói giỡn nữa, hơi nghiêm túc nhìn Viên Diệp Đình.

Viên Diệp Đình tiếp tục nói nói: “ Bác sĩ phụ trách của Nhược Phồn nói, tình trạng thân thể của Nhược Phồn bây giờ vô cùng không lạc quan, cô ấy không thể chịu bất kỳ kích thích nào, nếu không sẽ thúc đẩy tình trạng suy tim. Hơn nữa tinh thần của cô ấy không thích hợp ở trong bệnh viện lâu, bác sỹ nói nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể...”

Viên Diệp Đình không tiếp tục nói hết, nhưng Hứa Mễ Nặc đã sớm hiểu ý của anh!

Hiển nhiên là Viên lão gia cũng nghe hiểu, ông trầm ngâm, rồi hỏi: “Vậy cháu định làm như thế nào?”

“Bác sỹ nói, Nhược Phồn muốn tới nhà chúng ta ở một thời gian ngắn.” Viên Diệp Đình thành thật nói. Nói xong còn nhìn sắc mặt của Hứa Mễ Nặc.

Sau khi phát hiện có vẻ như cô không có phản ứng gì, Viên Diệp Đình cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Viên lão gia thấy hai người đều có dáng vẻ lúng túng, dứt khoát tự mình quyết định: “Được rồi, để cô ta qua đây ở vài ngày, chờ thân thể khá hơn, rồi nói với cô ta!”

Viên lão gia nói xong cũng thở dài, nói đến Ninh Nhược Phồn, cũng là người mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn, khi còn bé rất đáng yêu, dáng dấp lại giống như búp bê, quả thật khiến người ta yêu thương, nếu không phải là do thân thể của cô ta không tốt, sau đó lại có sự kiện kia, tính ra thì, cũng hơi xứng đôi với Diệp Đình. Tuy nhiên, có vẻ như Diệp Đình cũng không có tình cảm gì với cô ta. Quên đi, quên đi, vẫn là tiểu Nặc đi, tiểu Nặc cũng rất tốt.

Nghe ông nội nói vậy, Viên Diệp Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả thật, anh luôn cảm thấy hơi áy náy với Ninh Nhược Phồn. Vì vậy, lúc bác sỹ nói ra yêu cầu của Nhược Phồn, anh đã đáp ứng, chẳng qua là sau đó lại không biết mở miệng nói ra thế nào mà thôi.

Anh sợ, mặc kệ anh thận trọng thế nào, cuối cùng cũng sẽ làm thương tổn tới tình cảm của Hứa Mễ Nặc.

Lời của Ông nội, đã giải quyết được băn khoăn trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.