Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Hứa Mễ Nặc muốn duỗi người theo bản năng, nhưng lại phát hiện ra mình như đang nằm trong kén, không thể động đậy.
Cô giãy dụa theo bản năng, không ngờ lại dễ dàng làm cho vị “Nhân huynh” nào đó phấn khởi thức tỉnh lúc sáng sớm.
Vật nào đó đứng thẳng lên, Hứa Mễ Nặc không khỏi nổi mấy vạch đen trên trán!
Mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, thừa dịp Viên Diệp Đình chưa tỉnh dậy, cô lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ!
Nhưng ai ngờ rằng, thật ra thì Viên Diệp Đình đã sớm tỉnh dậy, chỉ cố ý tchọc tức cô, ai ngờ bị cô chọc ra lửa!
Cảm nhận được sự căng cứng đến từ bụng dưới, Viên Diệp Đình hít thật sâu, quay đầu ngậm lấy miệng của Hứa Mễ Nặc!
Lúc này, Hứa Mễ Nặc còn đang nhắm mắt lại như đà điểu tự lừa dối mình!
Nhưng lúc bị Viên Diệp Đình hung hăng hôn xuống, cô cũng không thể giả bộ được nữa.
Cô quay đầu đi, đoạt lại hô hấp, nói: “Chưa đánh răng đâu!”
“Tôi không ngại em!” Viên Diệp Đình dành thời gian quý báu để nói một câu, rồi dời khỏi chiến trường, vùi đầu vào cổ của cô, bắt đầu gặm cắn.
Hứa Mễ Nặc nhìn cái đầu đang không ngừng gặm cắn ở cần cổ của mình, khóc không ra nước mắt.
Người đàn ông này là một con chó hả!
Chăm chỉ cần cù nửa ngày, rốt cuộc cũng khiến Viên Diệp Đình thoáng dập lửa, nhưng mặt của Hứa Mễ Nặc lại đỏ như có thể nặn ra máu.
Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi mình bị anh lừa gạt lấy tay giúp anh giải quyết, Hứa Mễ Nặc lại muốn ngất đi cho anh xem!
Tên sói háo sắc này, sói háo sắc!
Hứa Mễ Nặc vừa đánh răng, vừa phẫn hận suy nghĩ!
Chờ bọn họ thu thập xong xuống tầng, Viên lão gia đã sớm ngồi ở phòng ăn!
Vừa nhìn thấy bọn Hứa Mễ Nặc xuống, Viên lão gia đã nở nụ cười mập mờ không rõ.
Hứa Mễ Nặc là một người đàng hoàng, làm chuyện trái lương tâm, sẽ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều kỳ lạ, vì vậy cô đỏ mặt cúi đầu xuống.
Viên Diệp Đình thấy cô đã sắp cúi đầu thấp đến gần sát sàn nhà, anh ôm bả vai của cô, nói nhỏ ở bên tai cô: “Bây giờ có xấu hổ quá sớm hay không! Chờ chúng ta thật sự làm cái gì đó thì thẹn thùng vẫn còn kịp mà!”
Nghe vậy, Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này, sao trước kia mình không phát hiện ra da mặt của anh rất dày chứ!
“Em đừng nhìn tôi như vậy, nhìn nữa, tôi sẽ hôn em!” Viên Diệp Đình nói rất tự nhiên, giống như là đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Hứa Mễ Nặc bị ý nghĩa trong lời nói của anh dọa sợ, lập tức quay đầu lại, cho xin đi, sáng sớm, tất cả những con mắt đều đổ dồn về phía này đấy, nếu anh thật sự muốn làm gì đó, vậy sau này cô cũng không cần đi gặp người nữa.
Nghĩ tới đây, Hứa Mễ Nặc lập tức nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của anh, chạy đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, làm ra vẻ đứa trẻ ngoan đang chờ được ăn.
Viên Diệp Đình chợt không phản ứng kịp, để cô trốn thoát, anh cúi đầu nhìn trong ngực đã trống ôm, nhíu mày, rồi cũng mỉm cười đi tới.
Vừa mới ngồi xuống, Viên lão gia cười ha hả nói: “Sao hôm nay các cháu dậy muộn vậy?”
“Hôm qua tiểu Nặc mệt mỏi, vì vậy buổi sáng ngủ thêm.” Viên Diệp Đình nghiêm túc nói.
Nhưng không biết là Hứa Mễ Nặc chột dạ hay là thế nào, biết rõ là anh đang nói đến chuyện yến hội, nhưng lại không nhịn được nghĩ về phương diện kia!
Viên lão gia nhìn sắc mặt đỏ bừng của Hứa Mễ Nặc, cười mập mờ: “À, mệt mỏi, vậy cháu phải nghỉ ngơi cho khỏe! Ừ, buổi trưa bảo vú Trương làm đồ ăn mà tiểu Nặc thích ăn! Để con bé bồ bổ cơ thể!”
Không biết tại sao, Hứa Mễ Nặc luôn cảm thấy trong lời nói của Viên lão gia, đều lộ ra thâm ý, tuy nhiên, trực giác nói cho cô biết, không nên hỏi thì tốt hơn, bởi vì câu trả lời kia, có lẽ sẽ làm cho cô thẹn thùng chết mất.
Vì vậy, Hứa Mễ Nặc cố làm ra vẻ trấn định nghiêm túc ăn sáng, để hai ông cháu bọn họ tự thuyết tự thoại.
Viên lão gia và Viên Diệp Đình nhìn thấy dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của Hứa Mễ Nặc, nhìn nhau cười, cũng không nói gì thêm nữa, bắt đầu ăn bữa sáng quan trọng nhất trong ngày!
Tâm tình tốt cảm thấy ăn sáng rất ngon miệng, Viên Diệp Đình vừa mới đặt đũa xuống, chuông điện thoại di động đã vang lên.