Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Sao vậy?” Viên Diệp Đình cẩn thận hỏi, không ngờ cũng có lúc tâm tình của mình lại thấp thỏm như vậy, Viên Diệp Đình không khỏi bật cười, năm đó một mình anh có thể đối mặt với vô số cuộc đàm phán mà vẫn có thể mặt không đổi sắc, hôm nay lại sẽ cảm thấy khẩn trương bởi vì sự im lặng của Hứa Mễ Nặc, thật là khôi hài.
“Vì vậy… Ninh Nhược Phồn… không biết quan hệ của chúng ta?” Hứa Mễ Nặc suy nghĩ, rồi hỏi.
Viên Diệp Đình bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, rồi anh gật đầu theo bản năng.
“Vậy, anh chắc chắn là mình thật sự thích tôi? Mà không phải là thất thời xung động, hoặc là bị mê muội? Hoặc là uống lộn thuốc?” Hứa Mễ Nặc nghiêm túc hỏi, mặc dù cô đã liệt kê những khả năng khó có thể xảy ra, nhưng vẫn rất nghiêm túc hỏi.
Lúc Viên Diệp Đình nghe thấy câu “Uống lộn thuốc “ kia, mặt cũng trở nên xanh biếc, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn nói: “Tôi chắc chắn!”
“Thật?” Hứa Mễ Nặc vẫn hơi hoài nghi.
“Em có muốn tôi dùng thân thể để chứng minh xem, tôi thích em bao nhiêu hay không?!” Nói đến đây, Viên Diệp Đình dùng lời thâm ý để nói, mà vẻ mặt lúc anh nhìn về phía Hứa Mễ Nặc cũng hơi mập mờ!
Hứa Mễ Nặc bị sự nghiêm túc và vẻ mặt mập mờ của anh làm cho sợ hãi, lập tức hiểu ra “Dùng thân thể chứng mình” là có ý gì.
Mặt của cô chợt đỏ lên, ảo não nói: “Không biết xấu hổ!”
“Hứa Mễ Nặc, lá gan của em càng ngày càng lớn đó! Dám nói chuyện với tôi như vậy! Tôi phải trừng phạt em mới được!” Viên Diệp Đình cố tình nói vậy, vừa dứt lời đã đè áp Hứa Mễ Nặc ngã lên giường.
Cúi đầu xuống, cuồng nhiệt hôn xuống!
Hứa Mễ Nặc không kịp phản ứng, liền bị anh áp chế không thể động đậy, cô hơi giãy dụa, lập tức cảm thấy có thứ gì đó đang đặt ở bắp đùi của của cô.
Hứa Mễ Nặc chợt cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ rất nguy hiểm, cô còn chưa nghĩ ra đâu, không thể để thất thân một cách mơ hồ như vậy được!
Vì vậy, cô thừa dịp Viên Diệp Đình không chú ý, bắt lấy tay anh lại, lật anh sang bên cạnh, sau đó dùng chăn bọc mình thật kín!
Mà Viên Diệp Đình tự dưng bị lật người đến nỗi lăn xuống đất một lúc lâu sau mới phản ứng được, kinh ngạc nhìn Hứa Mễ Nặc đang ở trên giường.
Còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy Hứa Mễ Nặc nói: “Anh… anh… anh đừng tới đây. Bây giờ còn chưa được, phải chờ giải quyết xong chuyện của Ninh Nhược Phồn, chúng ta mới có thể... làm cái đó...”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, nhưng Viên Diệp Đình vẫn nghe rất rõ ràng.
Nhắc tới Ninh Nhược Phồn, anh cũng chợt tỉnh táo lại. Đưa tay vò vò đầu của mình, xem ra, anh phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện của Nhược Phồn mới được, nếu không, cứ như vậy mấy lần nữa, anh sẽ thật sự không ngóc đầu lên được!
Bên kia, Hứa Mễ Nặc không để ý đến suy nghĩ của Viên Diệp Đình, cô vừa nói xong, đã vùi mình vào trong chăn, làm một con đà điểu thật to!
Một lát sau, cô đột nhiên cảm thấy bên cạnh chỗ của mình lún xuống, rồi Viên Diệp Đình ôm cả người lẫn chăn cô đang đắp vào trong ngực!
“Anh… anh… anh!” Hứa Mễ Nặc bị động tác của anh dọa sợ đến nỗi nói cũng lắp bắp theo.
“Đừng nói, nếu em nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ thật sự ăn em đấy! Ngủ!” Viên Diệp Đình ôm Hứa Mễ Nặc nhắm hai mắt lại.
Hứa Mễ Nặc nằm yên trong chăn không dám làm thêm một cử động nhỏ nào nữa.
Đại ca, anh đừng làm vậy mà, cái vật kia cứ chĩa vào tôi, anh bảo tôi nên ngủ như thế nào đây!
Hứa Mễ Nặc thầm chảy rơi lệ trong lòng, cứng đờ người lại!
Nhưng không bao lâu, cô không kiên trì nổi nữa, nghẹo đầu lăn ra ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, Viên Diệp Đình mở mắt ra, nhìn cô, rồi mới nhẹ nhàng dùng môi chạm lên trán của cô, ôm cô ngủ.