Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Não bộ của Hứa Mễ Nặc đã quá tải, kết quả phân tích nói cho cô biết, Viên Diệp Đình đang bày tỏ với cô!
Nhưng lý trí lại quạt bay khả năng này!
Chính cô cũng không tin tưởng, chính xác ra mà nói là không dám tin tưởng, có phải Viên Diệp Đình đã ăn nhầm cái gì ở bệnh viện rồi hay không?
“Đừng làm rộn, anh đùa gì thế? Tôi nghe không hiểu!” Hứa Mễ Nặc bỏ mặt ra khỏi tay của anh, nhạt nhẽo nói.
“Không, tiểu Nặc, em hiểu, em hiểu ý của tôi. Em chỉ không dám tin tưởng mà thôi.” Viên Diệp Đình cố chấp bưng mặt của cô ở trong lòng bàn tay, chậm rãi dán vào môi của cô, nói ra những lời vừa nãy.
Trong giọng nói của Viên Diệp Đình tràn đầy dụ hoặc, Hứa Mễ Nặc bị anh làm cho mơ hồ, đầu óc dần trở nên đặc như hồ dán!
“Anh… anh nói là… anh thích tôi?” Phản ứng nửa ngày, Hứa Mễ Nặc mới đưa ra kết luận này.
“Tiểu Nặc, tôi đã hiểu ra quá muộn. Tuy nhiên, cũng may là còn kịp.” Viên Diệp Đình vẫn dán vào cô như cũ, liếm môi của cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng mổ lên môi của cô.
Hứa Mễ Nặc bị động tác này của anh thỏi bay tất cả suy nghĩ trong đầu!
Anh dám dan lận, thật là quá đáng!
“Anh… anh cách xa tôi ra, để tôi suy nghĩ thật kỹ đã.” Hứa Mễ Nặc chống hai tay ở trước ngực anh, hơi đẩy anh ra.
Hít thở không khí trong lành lần nữa, Hứa Mễ Nặc mới cảm thấy cuối cùng thì mình cũng thông minh lên được.
“Vậy Ninh Nhược Phồn thì sao?” Quả nhiên là đầu óc tỉnh táo, nghĩ ra được vấn đề mấu chốt!
Nghe vậy, Viên Diệp Đình hơi nhíu mày, Nhược Phồn đúng là một vấn đề!
Nhớ tới những lời bác sỹ vừa mới nói với mình, Viên Diệp Đình lại cảm thấy đây thật sự là một vấn đề rất lớn!
Hứa Mễ Nặc thấy Viên Diệp Đình cau mày, biểu tình nghiêm túc, cũng biết chuyện này không dễ giải quyết, cô cũng biết, vừa nhắc tới Ninh Nhược Phồn, sẽ không còn là chuyện đùa nữa!
Hứa Mễ Nặc lạnh lùng nhìn anh, mím môi không nói lời nào.
Viên Diệp Đình thấy dáng vẻ kia của cô, cũng biết cái đầu ngốc nghếch của cii, lại đang miên man suy nghĩ.
Anh không thể làm gì khác hơn là nói cho cô nghe những lời giải thích uyển chuyển của bác sỹ: “Nhược Phồn, đúng là một vấn đề.”
Viên Diệp Đình vừa mới mở lời, Hứa Mễ Nặc đã thở phì phò muốn chen vào nói, nhưng lại bị Viên Diệp Đình dùng ánh mắt ngăn cản, cô thở phì phò im lặng, xem anh nói như thế nào!
Viên Diệp Đình vỗ vỗ lên tay của Hứa Mễ Nặc, nhẹ giọng nói: “Nhược Phồn và tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô ấy giống như em gái tôi vậy. Từ nhỏ, tim của cô ấy đã không tốt, không thể chạy không thể nhảy, không thể làm bất cứ vận động mạnh nào, nếu không thì sẽ không thở được, nếu không có người ở bên cạnh cô ấy, cô ấy có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Từ nhỏ cô ấy đã thích dính lấy tôi, tôi cũng nguyện ý chăm sóc cho cô ấy. Còn chuyện đính hôn với cô ấy, một là xem xét cho công ty, liên hôn với Ninh gia sẽ có lợi cho công ty. Hai là bởi vì tôi chưa gặp được người khiến trái tim mình rung động, mà Nhược Phồn Nhất Trực cũng rất thích tôi, vì không để cô ấy bị đả kích, vì vậy tôi cũng đồng ý. Vốn cho rằng cả đời này sẽ không lạnh không nhạt vượt qua với Nhược Phồn. Nhưng không ngờ rằng, 5 năm trước xảy ra chuyện như vậy, Nhược Phồn trúng một phát đạn, từ đấy hôn mê bất tỉnh.”
Nói tới đây, Viên Diệp Đình dừng lại, cúi đầu thấy vẻ mặt chuyên chú lắng nghe của Hứa Mễ Nặc, anh lại nói tiếp: “Vừa rồi lúc ở bệnh viện, bác sỹ nói cho tôi biết, mặc dù Nhược Phồn đã tỉnh, nhưng cô ấy đã quên mất chuyện sau khi mình trúng đạn ngủ say 5 năm, cô ấy vẫn cho rằng đây là khoảng thời gian không lâu sau khi chúng tôi đính hôn, cũng vẫn cho rằng mình là vị hôn thê của tôi. Trừ cái này ra, bác sỹ còn nói, tim của cô ấy càng ngày càng yếu ớt hơn, không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa, một đả kích rất nhỏ cũng có thể làm cô ấy mất mạng!”
Nói xong, Viên Diệp Đình nhìn về phía Hứa Mễ Nặc, nhưng lại phát hiện Hứa Mễ Nặc đang ngây người như có điều suy nghĩ.