Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn vẻ mặt mơ màng của Hứa Mễ Nặc, đột nhiên Viên Diệp Đình hiểu ra cái gì, tâm trạng rất tốt kéo cô vào lòng.
Hứa Mễ Nặc ngơ ngác bị anh ôm, hồi lâu mới hoàn hồn lại được. Người này đang đùa giỡn gì cô vậy chứ?
Hứa Mễ Nặc bộc phát đẩy Viên Diệp Đình ra, hai tay ôm ngực: “Anh đừng vọng tưởng, tôi không muốn làm tình nhân bí mật đâu!”
Viên Diệp Đình bị Hứa Mễ Nặc bất ngờ đẩy ra như vậy thiếu chút nữa ngã xuống, nghe lời cảnh cáo buồn cười của Hứa Mễ Nặc. anh dột nhiên cảm thấy không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào nhưng anh cũng có chút mong đợi.
Không sai, Viên Diệp Đình vừa nghĩ ra anh thật sự anh yêu Hứa Mễ Nặc, anh cần cô, cần cô ở bên cạnh cả đời. Một cô gái dở hơi bất kể ở chỗ nào đều khiến anh nhớ cả đời.
Nghĩ đến lúc biết cô bị thương, trái tim anh cũng ngừng đập.
Nếu như có một ngày Hứa Mễ Nặc thật sự rời khỏi anh, anh thật sự sẽ bị ép điên mất.
Cho nên, Hứa Mễ Nặc phải ở trong tầm mắt của anh, hơn nữa còn phải cả đời.
Nghĩ thông suốt điều này, Viên Diệp Đình cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao ông nội nhiều năm qua vẫn cực kỳ thâm tình với bà nội.
Bởi vì trên thế giới này chỉ có một người như vậy, để khi vừa nghĩ đến là cảm thấy bản thân hoàn thiện. Dù người kia không ở bên cạnh nhưng tình yêu chưa dừng lại dù chỉ một phút.
Nhưng mà trước mắt đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng hơn cả là Hứa Mễ Nặc lại cảm thấy mình ngu rồi. Bây giờ Viên Diệp Đình đã thấu hiểu tại sao ông nội cực kỳ lo lắng về chỉ số thông minh đời sau. Bởi vì anh cũng đang lo lắng vấn đề này.
Nếu như đầu óc đứa bé giống như cô, Viên Diệp Đình cũng không dám tưởng tượng, đúng là tai họa rồi.
Thấy Viên Diệp Đình cau mày không nói lời nào, Hứa Mễ Nặc càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Hừ, người có tiền đều có sở thích ác độc như vậy. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy sao?
Trong tiểu thuyết đều lấy ví dụ như vậy đó.
Dù sao gia đình Hứa Mễ Nặc đều à trung liệt, ba đời làm nông dân nghèo, sau đó làm liệt sĩ cách mạng.
Năm xưa cũng đi theo chủ tịch Mao đánh nhau dành thiên hạ, dù sau đó chưa lập công trạng gì nhưng vẫn có cốt khí.
Tuyệt đối không thể vì sắc đẹp nhất thời mà làm ra những chuyện tổn hại danh dự gia đình như vậy. Cho nên, Viên Diệp Đình, anh hãy chết tâm đi.
Đại khái là ánh mắt của Hứa Mễ Nặc quá rõ ràng nên Viên Diệp Đình nhìn qua đã hiểu.
Anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Cho dù bất kể chuyện gì liên quan đến Hứa Mễ Nặc sẽ trở thành chuyện cười, Viên Diệp Đình cũng tập dần thành thói quen.
Nhưng sự ngu ngốc của cô thật sự khiến người ta câm nín.
Viên Diệp Đình hít sâu một hơi, nói: “Rốt cuộc trong đầu em luôn suy nghĩ những chuyện gì vậy hả?”
Hứa Mễ Nặc cảm thấy trong câu nói của anh đang vũ nhục chỉ số thông minh của cô. Cho nên cô cực kỳ không vui, không muốn nói chuyện với anh.
Vì vậy cô lắc đầu, nhìn sang bên kia.
Viên Diệp Đình thở dài, quay mặt cô lại, giữ chặt má cô: “Hứa Mễ Nặc, em nghe kĩ cho tôi. Tôi không cần em làm tình nhân của tôi. Em chỉ cần ngoan ngoãn làm bà xã của Viên Diệp Đình tôi là được!”
Cho dù cô nghe hiểu từng câu từng chữ của Viên Diệp Đình nhưng khi nó kết hợp chung một chỗ lại khiến đầu óc cô hỗn loạn.
Rốt cuộc anh có ý gì?