Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 158: Chương 158: Khoảng cách với công chúa (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Viên Diệp Đình không hỏi gì nhưng mà Hứa Mễ Nặc thấy Viên Diệp Đình trở lại thì sợ hết hồn.

Không phải anh ở bệnh viện cùng Ninh Nhược Phần sao? Tại sao lại về chứ?

Lúc này, Viên Diệp Đình cũng không thèm quan tâm cô đang suy nghĩ gì mà vội vàng kêu bác sĩ kiểm tra vết thương cho Hứa Mễ Nặc.

Thật ra thì vết thương của Hứa Mễ Nặc không nghiêm trọng lắm chỉ là hai đầu gối rách da, chảy máu cũng chẳng có vấn đề gì lớn, không tổn thương đến gân cốt, chẳng qua bị ở đầu gối cũng khó chịu thôi.

Bác sĩ băng bó, kê thuốc khiến Hứa Mễ Nặc cảm thấy mình như bị gãy xương vậy. Nhưng sau đó, vị bác sĩ mới an toàn rời đi dưới cái nhìn soi mói của hai người đàn ông Viên gia.

Ông cụ náo loạn cả ngày cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng khi thấy Viên Diệp Đình trở lại thì cũng vui vẻ. Việc về sau thì giao cho cháu trai đi, dù sao đây cũng là vợ nó mà.

Sau khi ông cụ đi, trong phòng yên tĩnh lại.

Hứa Mễ Nặc nhìn chân mình không nói lời nào, Viên Diệp Đình cũng im lặng không nói gì.

“Cái đó. . .”

“Tôi muốn. . .”

Lúc trước thì chẳng ai nói gì, nhưng vừa mở miệng hai người đã lại cùng mở miệng. . .

Viên Diệp Đình ra hiệu kêu Hứa Mễ Nặc nói trước.

Hứa Mễ Nặc cũng chẳng có chuyện gì quan trọng chỉ không muốn cứ yên lặng như vậy mà thôi, liền nói: “Tôi không có chuyện gì, chỉ định nói ngày mai anh phải đi chăm sóc Ninh tiểu thư, đi ngủ sớm một chút đi!”

Hứa Mễ Nặc cố ý nhắc đến Ninh Nhược Phần để đuổi Viên Diệp Đình đi. Bây giờ cô không muốn ở một mình cùng anh.

Viên Diệp Đình nghe cô nói vậy, chỉ hơi nhíu mày, hỏi: “Sao lại để bị thương!”

Chạy một mạch tới đây quên mất hỏi chuyện này. Hứa Mễ Nặc không để ý lắm: “Cũng không phải vết thương to tát gì. Không để ý nên ngã thôi!”

“Em không thể giống như những người khác sống bình thường được sao?” Trong lời nói của Viên Diệp Đình không hề có ý gì nhưng khiến Hứa Mễ Nặc cảm thấy rất chói tai, như ma quỷ gào thét.

“Tôi như thế nào có liên quan gì đến anh chứ? Anh tốt nhất là nên quan tâm tới chuyện của Ninh Nhược Phần mới phải. Chuyện của Hứa Mễ Nặc tôi không tới lượt anh can thiệp!” Lúc tâm trạng của Hứa Mễ Nặc không tốt, thì mở miệng giống như bắn súng, không quan tâm tới đối phương là ai.

“Em lặp lại lần nữa!” Viên Diệp Đình nheo mắt lại, đến gần trước mặt cô, trầm giọng nói.

“Lặp lại thì lặp lại, tôi sợ gì anh chứ? Tôi. . . ô. . .”

Hứa Mễ Nặc còn chưa nói hết đã bị Viên Diệp Đình dùng cách nguyên thủy và đẹp nhất chặn miệng lại.

Cô khó tin nhìn gương mặt đang phóng đại trước mặt, đôi mắt không nhắm mà trừng thật lớn.

Diệp Đình thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, không khỏi bật cười: “Không ai nói cho em biết, lúc hôn môi phải nhắm mắt lại sao?”

Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt tay lên trướng mắt của Hứa Mễ Nặc, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giây tiếp theo cũng cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của anh.

Cô không hiểu Viên Diệp Đình làm vậy là có mục đích gì, nhưng điều này không ngăn cản cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.

Qua biết bao nhiêu lâu, Hứa Mễ Nặc cũng không biết nữa, chỉ biết khi Viên Diệp Đình hổn hển dừng lại thì đôi môi cô đã hơi sưng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.