Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nói vớ vẩn, con là cháu dâu của ông nội đó, còn phải ở bên cạnh Diệp Đình cả đời. Ông nội không tốt với con thì tốt với ai đây?” Ông cụ bị những lời của Hứa Mễ Nặc chọc cười vui vẻ.
“Tính cách Viên Diệp Đình khó hầu hạ lắm ạ. Con mới không thèm ở bên cạnh anh ta đâu!” Hứa Mễ Nặc đúng là người ai cho cô chút gì đó cô đã lên mặt rồi. Vừa lúc trước còn cảm động không thôi nhưng sau đó đã chê bai người ta.
“Vậy cũng không được, con và Diệp Đình đã đăng ký, không thể chạy thoát đâu!” Ánh mắt ông cụ híp lại.
Hứa Mễ Nặc đang muốn giậm chân làm nũng nhưng lại quên mất chân đang bị thương, đầu gối vừa nâng lên, đã kêu ‘ai ui’ thành tiếng.
Ông cụ nghe thấy cô kêu đau, lại còn ôm chân kêu thì sợ hết hồn, vội vàng liên lạc với bác sĩ tới khám cho Hứa Mễ Nặc. Sau đó kêu người làm cẩn thận đỡ Hứa Mễ Nặc lên tầng rồi làm chút đồ gì đưa lên phòng. Đây là việc Viên Diệp Đình đã dặn dò từ sớm.
Lúc điện thoại gọi tới bệnh viện thì Viên Diệp Đình đang thảo luận về bệnh tình của Ninh Nhược Phần với bác sĩ. Vừa thấy là ông nội gọi điện còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện nhưng cẩn thận nghe thì mới biết là Hứa Mễ Nặc bị thương.
Nhớ lại lần trước cô ngơ ngẩn làm bỏng tay, Viên Diệp Đình vội vàng đứng lên, cầm áo vest ra ngoài.
Bác sĩ nói một chút thì cúp điện thoại, nhưng vừa quay đầu thì không thấy bóng dáng Viên Diệp Đình đâu nữa.
Chuẩn bị hòm thuốc đơn giản, bác sĩ đang chuẩn bị ra ngoài nhưng lại thấy Viên Diệp Đình hấp tấp chạy về phía ông.
Ông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Viên thiếu gia kéo chạy xuống tầng.
Bác sĩ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Thiếu gia à, chân tôi ngắn, cậu có thể chậm một chút được không?
Nhưng Viên Diệp Đình vừa nghĩ đến dáng vẻ đau đớn, muốn khóc của Hứa Mễ Nặc thì không thể chậm được, bước chân thật nhanh, không đến hai phút đã xuống tầng.
Sau khi lên xe, Viên Diệp Đình lại không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc.
Dáng vẻ đó khiến người nào không biết còn tưởng đến ngày tận thế.
Bác sĩ thấy vậy, cho dù bị kim đo tốc độ dọa sợ nhưng trong lòng cũng cảm động. Tình cảm của Viên thiếu gia cùng thiếu phu nhân thật tốt.
Nhưng vừa nhớ ra, trong bệnh viện còn một Ninh Nhược Phần đang nằm đó đấy.
Nhớ lúc trước, Ninh Nhược Phần và Viên Diệp Đình vẫn còn ôm nhau rất tình cảm, bác sĩ vẫn cảm thấy ông vẫn nên làm tốt bổn phận của mình thì hơn, tốt nhất ít quan tâm những chuyện này.
Đáng lẽ cần 20 phút mới tới nhưng Viên Diệp Đình không ngừng thúc giục và uy hiếp, lái xe chỉ dùng 5 phút đã chạy tới. Nhưng Viên thiếu gia vẫn thấy quá chậm. Trước khi xuống xe, vẫn còn trừng mắt lườm cậu ta một cái khiến cậu ta không dám nói gì.
Lúc này Viên Diệp Đình cũng không để ý đến người khác, anh vội vàng chạy tới phòng. Vừa đi vào, đã thấy Hứa Mễ Nặc vẫn mặc bộ váy dự tiệc tối nay, tư thế cô ngồi rất kỳ quái bên mép giường.
Mà ông nội cũng cực kỳ lo lắng ngồi bên cạnh.