Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc liếc nhìn catalog của buổi đấu giá, cho xin, mấy thứ đồ chơi của người có tiền đắt quá.
Giá khởi đầu của một chiếc bình hoa cũng phải mấy trăm ngàn!
Hứa Mễ Nặc không dám tiếp tục lật nữa! Mặc dù bình thường lúc cô làm nhiệm vụ, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều đồ quý giá, kim cương, đá quý đồ trang sức, đồ cổ gì đó, hơn nữa để không trộm nhầm hàng giả, tổ chức còn đặc biệt mời người dạy cô giám định đồ cổ.
Nhưng lúc đó cô chỉ nghiêm túc làm công việc chuyên chở, mang những thứ đó ra ngoài một cách hoàn hảo.
Còn lần này, giống như ném tiền qua cửa sổ vậy!
Hứa Mễ Nặc vừa nghĩ đến đã cảm thấy đau lòng, dùng mấy triệu để mua một món đồ chơi, có lẽ đây chính là thưởng thức.
Viên Diệp Đình không chú ý tới vẻ mặt đau khổ của Hứa Mễ Nặc, nhưng Sở Thiến Thiến cách đó không xa luôn chú ý tới hai người lại nhìn thấy rõ.
Cô ta cho rằng Hứa Mễ Nặc không hiểu những thứ này, vì vậy mới có vẻ mặt đau khổ này, trong lòng Sở Thiến Thiến nhất thời có chủ ý.
Cô ta cong môi cười: “Hừ, Viên thiếu phu nhân, lần này cô trốn không thoát đâu!”
Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không nghĩ tới, mới tạo ra cơn gió nhỏ, cũng có thể nhận được một xe thù hận, đúng là mệnh khổ mà!
Cuộc sống quá khó khăn cuộc sống quá khó khăn.
Bọn họ ngồi chờ ở chỗ ngồi một lúc, buổi đấu giá mới chính thức bắt đầu.
Lần này Viên gia lấy ra một cái chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo, đó là di vật của bà nội, mặc dù ông nội không nỡ bỏ ra, nhưng nghĩ tới chuyện từ thiện cũng là chuyện yêu thích cả đời của người bạn già, vẫn nhịn đau bỏ ra thứ yêu thích này.
Tuy nhiên, bởi vì giá trị của chiếc vòng cổ rất đắt tiền, vì vậy nó được để đến cuối buổi đấu giá.
Nói cách khác, bọn họ phải ở lại hội trường cho đến khi buổi đấu giá kết thúc!
Coi như mở rộng kiến thức đi, Hứa Mễ Nặc an ủi mình.
Buổi đấu giá nhanh chóng được bắt đầu, món đồ được đấu giá đầu tiên là một chiếc bình hoa tráng men bình thường được nung ở thời nhà Thanh. Giá khởi điểm là mười vạn, giá kết thúc là 30 vạn.
Món đồ thứ hai là bức tranh của một họa sỹ theo trường phái ấn tượng, giá cuối cùng là 230 vạn.
Hứa Mễ Nặc nhìn nét vẽ thô thô nhàn nhạt cùng một đống đường cong không có ý nghĩa gì, cô chẹp chẹp miệng, nhỏ giọng nói ở bên tai Viên Diệp Đình: “Vẽ thế này, tôi cũng có thể vẽ, không biết tại sao lại đặt đến vậy!”
Nghe cô nói xong, Viên Diệp Đình nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh rồi nói: “Trâu gặm mẫu đơn(*)!”
(*)Ngưu tướcmẫu đơn: contrâuăn đóa hoamẫu đơn, có nghĩa là contrâukhông biết thưởng thức vẻ đẹp của hoamẫu đơn, đối với nómẫu đơnquý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi.
Mắng cô là trâu?!
Lửa giận của Hứa Mễ Nặc bốc lên đến đỉnh đầu, nhéo cánh tay anh: “Anh mới là trâu đâu!”
Viên Diệp Đình cười tránh né, xoa xoa đầu của Hứa Mễ Nặc, nói: “Đừng làm rộn, mọi người đều đang nhìn đấy! Không hiểu thì cứ nhìn là được!”
Nghe thấy anh nói vậy, Hứa Mễ Nặc nhìn xung quanh, quả nhiên có không ít người đang nhìn bọn họ, có mấy người ngoại quốc còn cười nữa.
Hứa Mễ Nặc lập tức ngồi yên, đặt hai tay ở trên đầu gối, bất động như núi.
Viên Diệp Đình nhìn dáng vẻ giả bộ như thật kia của cô, cũng không chọc cô nữa, chỉ an tĩnh tiếp tục nhìn.