Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 149: Chương 149: Không có tiều đề chương




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hôm nay anh tới đây có mục đích, nơi này có một đồ vậy, anh chắn chắn phải lấy được! Tuy nhiên, hơi phiền toái là vậy kia được lấy ra từ Sở gia.

Nhớ tới động tác nhỏ mình đã làm với Sở thị hai ngày qua, tin tưởng không cần anh nói, người của Sở gia cũng có thể biết, đó là bút tích của anh.

Đây cũng được coi là cái cảnh cáo cho Sở Thiến Thiến, chuyện nhà anh, không cần người ngoài lắm mồm!

Hứa Mễ Nặc cũng không phải là người mà cô ta có thể tùy tiện bắt nạt!

Chẳng qua là không ngờ rằng, món đồ mình tìm bao lâu lại ở trong Sở gia. Cũng may là hôm nay bọn họ lấy ra đấu giá, Viên Diệp Đình nheo mắt lại, không nói lời nào.

Dù sao mặc kệ như thế nào, anh chắc chắn phải lấy được thứ đó!

Rất nhanh, buổi đấu giá đã đi đến cao trào, rất nhiều người đã tham gia buổi đấu giá đều biết, mỗi một buổi đấu giá đều có ba món đồ được coi là tinh hoa của buổi đấu giá!

Còn mấy đồ vật trước đó, chỉ là lấy đá dẫn ngọc mà thôi.

Mà nay, ba món đồ được đấu giá cuối cùng kia, cũng làm cho mọi người đều mong đợi.

Món thứ nhất, là một thanh kiếm! Kỳ diệu là, nó không phải là văn vật(*), cũng không có lịch sử lâu đời! Nó là tác phẩm đắc ý nhất của nghệ nhân đúc kiếm đương thời Đường Vân tự tay chế tạo.

(*)văn vật: là truyền thống văn hóa biểu hiện ở nhiều nhân tài và di tích lịch sử, văn hóa thiên về các giá trị vật chất (nhân tài. di tích, hiện vật)

Thanh kiếm này được gọi là Tùy Phong. Kiếm dài ba thước tám tấc, mũi kiếm sắc nhọn, vừa nhìn đã biết là bảo kiếm đã ra khỏi vỏ!

Kiếm khí lạnh lẽo như có thể mang người ta vào thế giới võ hiệp!

Sau khi Hứa Mễ Nặc học một số thuật phòng thân, cô đã cảm thấy rất hứng thú với võ thuật. Mặc dù trước kia cô học nhu đạo, nhưng cô vẫn thích nhất những thế võ cổ, hoặc là võ hiệp gì đó!

Hứa Mễ Nặc rất ngưỡng mộ những hiệp khách có khinh công bay như chim!

Nhìn đôi mắt của Hứa Mễ Nặc sáng rực lên, Viên Diệp Đình cúi đầu hỏi: “Muốn không? Muốn thì mua!”

Hứa Mễ Nặc vội vàng lắc đầu: “Không cần, chỉ nhìn thôi là được rồi, tôi cũng sẽ không dùng! Lỡ như chém vào mình thì phải làm thế nào?”

Viên Diệp Đình vừa nghe thấy vậy, quả thật có đạo lý, não của Hứa Mễ Nặc rất nhỏ, không cầm mấy thứ nguy hiểm thế này thì tốt hơn.

Nhìn ánh mắt tràn đầy cảm thông của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc lại mất hứng, rõ ràng là người này đang chê cười cô mà!!

Hứa Mễ Nặc tức giận ngồi nguyên tại chỗ không nói gì!

Cuối cùng thanh kiếm kia cũng được một người sưu tập nhắm trúng, dùng năm triệu để mua.

Năm triệu, lấy năm triệu để mua một thanh kiếm, đúng là tiền đốt. Hứa Mễ Nặc liếc mắt!

Tiếp theo, người chủ trì lấy ra món thứ hai, là một đôi nhẫn bạch ngọc! Hơn nữa rõ ràng là nhẫn đôi của nam và nữ!

Cả chiếc nhẫn trắng như tuyết, được ché tác tinh xảo, phải biết ở thời cổ đại, công cụ không được hiện đại như ngày nay, có thể mài dũa một khối ngọc nhỏ trở thành hai chiếc nhẫn tinh xảo thế này, cũng là chuyện không dễ dàng!

Người chủ trì vừa nhấc miếng vải đó che đồ vật lên, cả hội trường đều là tiếng thán phục và ca ngợi!

Hứa Mễ Nặc nhìn kỹ, quả đúng là vật tốt, lấy kinh nghiệm nhiều năm trong nghề ăn trộm của cô, giá của đôi nhẫn này chắc chắn sẽ không rẻ!

Cô nhìn về phía Viên Diệp Đình bên cạnh, từ lúc đôi nhẫn này bắt đầu được mang lên, thân thể căng cứng của Viên Diệp Đình đã bị Hứa Mễ Nặc phát hiện.

Thấy ý phải lấy cho bằng được trong đôi mắt của anh, mặc dù Hứa Mễ Nặc rất hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi!

Dù sao lão đại cũng muốn, hơn nữa vật này đúng là vô giá!

Trưng bày một lúc, người chủ trì bắt đầu ra giá: giá khởi điểm 8 triệu

Cái giá này đắt hơn không ít so với thanh kiếm vừa nãy.

Nhưng Viên Diệp Đình không thèm nhíu mày.

Hứa Mễ Nặc thấy thái độ nghiêm túc của anh, cô cũng ngồi thẳng người, giúp anh chứ ý!

Đấu giá nửa ngày trời, rốt cuộc Viên Diệp Đình cũng lấy một cái giá rất cao: 18 triệu, mua được đôi nhẫn này!

Người chủ trì đang muốn gõ búa kết thúc, đột nhiên một người phụ nữ đi lên sân khấu!

Là Sở Thiến Thiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.