Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn thấy việc này sắc mặt Viên Diệp Đình vô cùng khó coi bỗng nhiên muốn giết chết người phụ nữ họ Sở kia, trực giác mách bảo sẽ có chuyện gì đó.
Quả nhiên, Sở Thiến Thiến giành lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, cao giọng nói: “Không có ý gì, các vị khách quý, tôi có việc muốn nói! Mọi người đều biết, đôi nhẫn này là nhà họ Sở tôi cung cấp! Mà người bán là tôi, có quyền quyết định nó giá bao nhiêu, phương thức bán ra đúng không?”
Thấy mọi người gật đầu, xì xào bàn tán.
Sở Thiến Thiến hài lòng cười, nói: “Tôi biết tổng giám đốc Viên vô cùng nể mặt, vừa mới trả giá cao cho chiếc nhẫn này! Nhưng tôi có một điều kiện nho nhỏ, không biết tổng giám đốc Viên có thể đồng ý hay không?”
“Nói đi!” Viên Diệp Đình khoanh tay trước ngực, lạnh lùng trả lời.
Sở Thiến Thiến cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng: “Tôi biết hôm này Viên thiếu mang theo vị hôn thê đến, đối với vị hôn thê này, tôi nghĩ tất cả mọi người đều tò mò cô ấy là tiểu thư nhà ai! Chỉ cần cô ấy có thể ra đây, nói chuyện cùng mọi người một chút về lai lịch của chiếc nhẫn này, như vậy tôi liền đại diện Sở thị đưa chiếc nhẫn này cho Viên thiếu!”
Sở Thiến Thiến vừa dứt lời, đám người liền sôi sục, bắt đầu xôn xao thảo luận!
Yêu cầu của Sở Thiến Thiến, không thể nghi ngờ giống như giọt nước tràn ly! Đám người thảo luận không dứt.
Mà Hứa Mễ Nặc ngồi bên cạnh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nằm cũng bị trúng đạn, cô an vị ngồi yên một chỗ, thế mà tai họa trời giáng?!
Viên Diệp Đình vô cùng miễn cưỡng nhìn cô một cái, đang muốn mở miệng từ chối, đã thấy Sở Thiến Thiến trên sân khấu mở miệng: “Nếu như hôm nay Viên phu nhân không thể nói được, Sở thị đành thu lại chiếc nhẫn này, quyên góp vật khác giá trị tương đương, dù sao vật quý hiếm cũng không thể rơi vào tay người không hiểu nó.”
Sở Thiến Thiến nói xong, mặt mọi người đều biến sắc, việc này, Sở thị đang công khai khiêu khích Viên Diệp Đình sao?
Viên Diệp Đình ngồi yên tại chỗ, nhưng trên mặt đã phủ một lớp băng lạnh.
Mặc dù Hứa Mễ Nặc là người trong cuộc, nhưng cô lại tách biệt với chủ đề của mọi người, tại sao buổi đấu giá lại như một trò đùa, Sở tiểu thư nói gì thì chính là thế?
Hứa Mễ Nặc lắc đầu, cảm thấy phòng đấu giá cũng không đáng tin cậy!
Nhưng cô làm sao biết, ông chủ phòng đấu giá ở dưới sân khấu đã sớm đổ mồ hôi như thác.
Chuyện lớn như vậy, còn chọc vào Viên thiếu, ông ta nghĩ sau này ông ta không cần lăn lộn nữa! Tại sao Sở tiểu thư này lại không có đầu óc như vậy! Ầm ĩ đến mức này là sao?
Theo bản năng, trong lòng ông ta oán hận Sở Thiến Thiến rất lâu!
Mà ba người đang giằng co bên kia, vẫn không hề thấy có sự thỏa hiệp.
Hứa Mễ Nặc một mực không quan tâm, Viên Diệp Đình thì mặt lạnh băng, Sở Thiến Thiến lúc đầu đắc ý tự mãn, bây giờ vô cùng thấp thỏm.
Vẻ mặt vô cùng phong phú!
Ngay khi Viên Diệp Đình định mở miệng giáo huấn Sở Thiến Thiến, Hứa Mễ Nặc cướp lời trước nói: “Sở tiểu thư, bây giờ nói còn tính không?”
“Đương nhiên!” Nói như thế, nhưng trong lòng Sở Thiến Thiến lại không để bụng, cô ta dám khiêu khích Hứa Mễ Nặc như thế, vì biết cô là một đứa nhà quê, nhất định không hiểu gì về những văn vật này.
Sở Thiến Thiến đứng trên sân khấu ra vẻ bình tĩnh nhìn Hứa Mễ Nặc.
Viên Diệp Đình thấy Hứa Mễ Nặc định mở miệng, lập tức ngăn cản cô, nói: “Cô không cần lên tiếng, chuyện này để tôi xử lý.”
Nói xong định gọi điện chất vấn ông Sở.