Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 151: Chương 151: Rơi xuống vực thẳm trong lúc hạnh phúc nhất (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng Hứa Mễ Nặc ngăn anh lại, an ủi vỗ tay anh, đi lên phía trước nói: “Chiếc nhẫn này tên là Uyên Ương Giới, là cổ vật lưu truyền từ thời Tần Hán. Tương truyền, thời Hán Vũ Đế, một vị đại tướng quân chế tạo để tặng người trong lòng của ông! Coi như của hồi môn, định chuyện chung thân với người con gái. Nhưng người con gái đó lại là công chúa, vì quốc gia bách tính, không thể không hoà thân lấy chồng ở xa! Đại tướng quân đau lòng gần chết, chủ động xin đi chinh chiến ở sa trường! Còn công chúa không lâu sau cũng chết trên đường đi hoà thân. Chiếc nhẫn này chính là vật chôn cùng công chúa. Hai trăm năm trước nó đã bị kẻ trộm mộ công chúa lấy đi mất, trải qua ngàn năm, vẫn sáng không tì vết như cũ! Nghe nói về sau được một thương nhân họ Tôn mua về làm bảo vật gia truyền. Sau bao nhiêu lần, cuối cùng rơi vào tay nhà họ Viên cũng là một kết cục tốt! Sở tiểu thư, cô nói xem có đúng không?”

Hứa Mễ Nặc chậm rãi kể xong chuyện xưa, đấu với cô à! Hừ, bà đây làm trộm bao năm như vậy đâu có dễ?

Món đồ nhỏ nhoi này mà cũng muốn làm khó cô?

Vê mặt Hứa Mễ Nặc vô cùng đắc ý, câu hỏi cuối cùng rõ ràng là khiêu khích và trêu tức.

Viên Diệp Đình vô cùng tò mò, ngay cả thương nhân họ Tôn Hứa Mễ Nặc cũng biết! Không sai, đây là vật gia truyền của bà nội anh, năm đó vì ông bị bệnh, bà không thể không đem bán, đây chính là day dứt cả đời của bà.

Về sau nhà họ Viên trở nên giàu có, một mực muốn giúp bà tìm lại đồ vật kỷ niệm có ý nghĩa này, nhưng không tìm ra. Cuối cùng bà ra đi trong tiếc nuối!

Nhưng hôm nay Hứa Mễ Nặc đã đem nó trở về rồi!

Nhìn dáng vẻ này của Hứa Mễ Nặc, không phải loại người không biết chuyện nói bừa!

Nhưng quả thật rất khó tin, có câu chuyện như thế sao?

Viên Diệp Đình nhất thời lâm vào nghi hoặc.

Còn trên sân khấu Sở Thiến Thiến bị lời nói khiêu khích của Hứa Mễ Nặc làm cho đỏ bừng cả mặt, nghĩ đến chuyện Hứa Mễ Nặc có thể nói hoàn chỉnh lai lịch của chiếc nhẫn này, cô ta tuyệt đối không tin!

Một giây sau cô ta nghĩ tới lời bản thân vừa nói, trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch!

Trộm gà không được còn mất nắm gạo! Mà nắm gạo này quá đắt!

Sở Thiến Thiến rơi nước mắt, lần này cô phải nói với người nhà như thế nào!

Hứa Mễ Nặc thấy vẻ mặt Sở Thiến Thiến như cha mẹ chết, có chút không đành lòng, muốn nói đỡ cô ta một câu.

Bỗng nghe thấy giọng nói của Viên Diệp Đình vang lên bên tai: “Không được xen vào việc của người khác, đây là cô ta tự chuốc lấy!”

Được thôi, Hứa Mễ Nặ nhún vai, dù sao cũng không liên quan tới cô! Chẳng phải Sở Thiến Thiến muốn biến cô thành trò cười sao!

Hừ, không dễ dàng thế đâu!

Thời gian sau đó, tâm tình của Hứa Mễ Nặc và Viên Diệp Đình đều rất tốt.

Sau khi nhà họ Viên đấu giá thêm sợi dây chuyền ngọc lục bảo, phiên đấu giá liền kết thúc.

Phiên đấu giá từ thiện lần này vô cùng thành công.

Mặc dù Viên Diệp Đình không cho Sở thị tiền, nhưng số tiền anh bán đấu giá 1800 vạn đóng góp dưới danh nghĩa của Hứa Mễ Nặc.

Điều này làm cho danh tiếng tốt đẹp nhà họ Viên từ thiện truyền ra ngoài! Mọi người cũng vô cùng tò mò về vị thiếu phu nhân vung tiền như rác!

Về phần Sở Thiến Thiến, không ai rảnh mà quan tâm đến cô ta!

Trên đường về nhà, Hứa Mễ Nặc vô cùng hưng phấn cùng Viên Diệp Đình nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Sở Thiến Thiến, mặt mày hớn hở.

Càng về sau, cằm cô càng hất lên, kiêu ngạo nói với Viên Diệp Đình: “Tôi rất lợi hại đúng không? Dăm ba câu liền giúp anh đem được thứ quý giá như vậy về.!”

Trên mặt Hứa Mễ Nặc viết đầy “Mau khích lệ tôi đi”, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.