Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 152: Chương 152: Rơi xuống vực thẳm trong lúc hạnh phúc nhất (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Viên Diệp Đình bật cười nói: “Cô rất lợi hại, cho nên cô ngừng lại được chưa?”

Nói xong ẩn ý nhìn cô một cái.

Hứa Mễ Nặc thấy ánh mắt anh nhìn cô hơi kỳ quái, cúi đầu xem, hoá ra trong lúc hưng phấn nói chuyện, không cẩn thận làm váy bị tốc lên cao.

Cho nên cặp đùi trắng bóng trần trụi của cô đập vào mắt Viên Diệp Đình.

Hứa Mễ Nặc lập tức ngồi ngay ngắn, kéo váy xuống, mặt đỏ bừng!

Trong mắt Viên Diệp Đình ý vị không rõ, lúng túng ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Tại sao cô biết chuyện chiếc nhẫn?”

Hứa Mễ Nặc không ngờ anh lại hỏi câu này, không thể nói vì bản thân làm trộm không thể bị lừa nên mới đặc biệt học a.

Thế là cô ấp úng nói: “Tôi thấy trên TV! Có kênh chuyên nói về việc này!”

“Phải không, tại sao tôi không biết?”

“À, bình thường anh bận rộn như vậy, làm gì có thời gian xem ti vi?” Hứa Mễ Nặc lúng túng lên tiếng.

“Đúng thế, vậy cô nói cho tôi đó là kênh gì, có thời gian tôi sẽ xem!” Viên Diệp Đình nhẹ gật đầu.

“Xem từ lâu lắm, tôi đã quên mất rồi!” Hứa Mễ Nặc căng thẳng trả lời.

Viên Diệp Đình nhìn cô chăm chú một lúc, không nói thêm gì nữa.

Hứa Mễ Nặc thấy ngoài cửa sổ có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, cô sờ bụng mình, bụng cô rất đói a, đã hai ngày cô không được ăn uống bình thường rồi!

Viên Diệp Đình thấy cô chảy nước miếng nhìn ra ngoài cửa sổ, liền biết là cô đói bụng.

Nhớ tới cô hai ngày đều không ăn uống tốt.

Lập tức nói: “Đừng nhìn nữa, không thể ăn những thứ kia!”

Hứa Mễ Nặc nghe xong liền xù lông lên, nước miếng của cô sắp rỏ lên váy rồi, tại sao người này lại nhẫn tâm như vậy! Cô tức giận trừng mắt nhìn Viên Diệp Đình.

Viên Diệp Đình giống như không nhìn thấy nói: “Về nhà để thím Trương nấu cháo cho cô. Chờ dạ dày ổn định rồi tính!”

Lời nói quan tâm của anh khiến tâm tình của Hứa Mễ Nặc nháy mắt như đi trên mây.

Mặc dù không thể ăn đồ ăn yêu thích, nhưng cháo loãng tràn đầy tình yêu thương vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Mặc dù trong xe rất yên tĩnh, nhưng so với không khí trước đó khác nhau rất lớn.

Trải qua một khoảng thời gian ở chung, giữa hai người mặc dù không nói gì, nhưng trong lúc lơ đãng đã ngầm hiểu ý nhau.

Sự quan tâm lơ vô tình của Viên Diệp Đình với Hứa Mễ Nặc ngày càng nhiều.

Hứa Mễ Nặ mặc dù nhìn không tim không phổi, nhưng thần sắc cô nhìn Viên Diệp Đình rõ ràng không giống với người khác, kẻ ngốc cũng biết ý của cô! Thế mà bản thân cô còn cho rằng mình che dấu rất kỹ!

Im lặng hồi lâu, đột nhiên điện thoại của Viên Diệp Đình vang lên, tiếng chuông sắc nhọn, không biết vì sao Hứa Mễ Nặc hơi hồi hộp, cô cảm giác trái tim đập chậm một nhịp.

Trực giác nói cho cô biết, lần này xảy ra chuyện lớn!

Quả nhiên, Viên Diệp Đình nhìn số điện thoại liền thay đổi sắc mặt, anh vội vàng nghe.

Một lát sau, chỉ nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Viên Diệp Đình: “Thật sao? Tôi biết rồi!”

Sau khi liền cúp máy, Viên Diệp Đình tràn đầy ý cười nói với lái xe: “Quay đầu, đi bệnh viện Nhân Ái!”

Hơn nửa đêm đi bệnh viện làm gì! Hứa Mễ Nặc nghi ngờ nhìn anh, cô còn chưa kịp hỏi, Viên Diệp Đình đã nói ra: “Vừa rồi là điện thoại của bệnh viện, nói Nhược Phồn đã tỉnh.”

Hứa Mễ Nẵc sững sờ tại chỗ, trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng lặp lại, Nhược Phồn đã tỉnh, Nhược Phồn đã tỉnh.

Ngày này cuối cùng cũng tới rồi sao?

Cuối cùng cô cũng phải trả Viên Diệp Đình lại Ninh Nhược Phồn rồi sao?

Thế nhưng, thế nhưng tại sao lại nhanh như vậy?

Hứa Mễ Nặc hơi giật mình lo lắng, rất lâu không bình tĩnh nổi.

Lúc này trong lòng Viên Diệp Đình cũng vô cùng phức tạp, Nhược Phồn tỉnh, anh quả thực rất vui.

Nhưng nhìn thấy nét mặt hồn siêu phách lạc của Hứa Mễ Nặc, hắn lại rơi vào bối rối.

Nhược Phồn tỉnh rồi, Hứa Mễ Nặc phải làm sao bây giờ?

Lúc trước hợp đồng đã nói, sau khi Nhược Phồn tỉnh lại, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Như vậy, nói cách khác, Hứa Mễ Nặc phải rời khỏi anh rồi ư?

Nghĩ tới đây, tâm trạng mừng rỡ khi đến bệnh viện của Viên Diệp Đình nhạt đi không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.