Hào Quang Mặt Trời

Chương 359: Chương 359: Con quỷ áo đen




Nội Thành Cổ Loa, trên đại lộ lát đá hoa cương rộng lớn thênh thang, kéo dài xa tít tầm mắt, giữa những tòa kiến trúc cao lớn đồ sộ, phi thường tinh mỹ và xa hoa, một đám đông khoảng năm trăm người đang bị hai vạn Rối Đá vây chặt như nêm cối, tựa như cá trong chậu, chim trong lồng, không cách nào thoát ra được.

Và chính vì thế, cả không gian tràn ngập tiếng chửi bới, quát tháo, bối rối, bàn hoàng và cả sợ hãi.

“Này, chẳng lẽ các ngươi cứ đứng yên như thế chờ chết hay sao?”

“Biết làm sao được, đám Rối Đá đông nghịt không biết từ đâu chui ra kia, nhiều hơn chúng ta đến mấy chục lần, hơn nữa còn vô cùng cường đại, dù cho có muốn liều mạng cũng liều mạng không được a!”

“Không sai, đến cả những con Sa Quái bậc 9 hung hãn nhất, nguy hiểm nhất cũng bị bọn chúng làm gỏi như con thì đám võ giả chúng ta đã là cái đinh gì chứ?” Một tên võ giả có thân hình lực lưỡng không giấu nỗi sự sợ hãi trong ánh mắt khi nhìn đến một hàng dài vô thiên tái địa Rối Đá đang bao phủ xung quanh

“Chết tiệt, rốt cuộc là bọn chúng muốn cái gì ở chúng ta cơ chứ?”

“Khốn kiếp, Đại Thiết Môn đóng kín bao lâu nay cuối cùng cũng khai thông, mở ra một vùng Nội Thành xa hoa hùng tráng đến như vậy, khắp mọi nơi đều là đình đài lâu các thếp vàng mạ bạc, lung linh cao quý đến khôn cùng, bên trong đó, nhất định là chứa đựng vô lượng tài bảo, công pháp, võ kỹ ngợp trời, thế nhưng, chúng ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không tào nào chạm tay vào được, con mẹ nó chứ, quá tra tấn người khác đi mà, chó má!”

Bên cạnh những cảm xúc lộn nhào, một vài kẻ bình tĩnh hơn đã bắt đầu đặt ra một loạt nghi vấn, một là phân tích tình hình hiện tại, hai là để tự an ủi chính bản thân mình

“Oi oi, các ngươi có để ý không, hình như trong chúng ta, hoàn toàn không có bất kỳ người của một đại thế lực nào!”

“Tin tức của ngươi cũng quá không tinh thông rồi, ta nghe nói đâu, vào mấy ngày trước, Tam Sơn Môn, Phiêu Miễu Đông và Phá Thiên Tông đã nổ ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa ở khu vực Võ Chiến Đài, chỉ là không biết kẻ chiến thắng cuối cùng là ai mà thôi”

“Ba đại cự đầu đó, sức mạnh của mỗi bên đều xêm xêm nhau, một khi lao vào quyết chiến, chắc chắn là cả ba ôm nhau cùng chết, thế nên khắp quang trường của Võ Chiến Đài mới chất đầy xương trắng như thế, nhớ lại cảnh tượng đó, thật sự là quá mức hãi hùng”

“Tạm không nhắc đến Tam Sơn Môn, Phiêu Miễu Động và Phá Thiên Tông, tại nơi đây, làm sao cũng không hề có bất kỳ sự hiện diện của một đại thế lực nào của sa mạc Quan Tài? Liệp Sát Báo Đoàn, Cuồng Phong Trại, Ngũ Độc Tiêu Hương Đường, Hải Sa Bang, Cốt Ma Phùng Hưng Trại… tất cả đều vắng mặt, hoàn toàn không có lấy một bóng người, dù là kẻ có cấp bậc thấp nhất”

“Ngươi nói ta mới để ý, hình như, hơn năm trăm người chúng ta ở đây, hầu như đều là tán tu và những thế lực nhỏ yếu mà thôi”

“Trong chuyện này, chắc chắn có điểm kỳ lạ, đám thế lực lớn đâu không thấy, còn mấy thế lực nhỏ yếu như chúng ta lại bị bắt nhốt ở đây. Ta nghĩ, đây có lẽ là một khảo nghiệm truyền thừa nào đó, chứ không thì chẳng có lý do nào để bọn Rối Đá kia lại lùa chúng ta từ xa tít ở ngoài Ngoại Thành chạy thẳng một mạch vào Nội Thành cả”

“Đúng đúng, huynh đệ đây nói có lý! Thật ra… nếu như các ngươi để ý kỹ thì có thể dễ dàng nhận ra, đám Rối Đa kia hoàn toàn không hề có ý định giết chết chúng ta mà chỉ muốn lùa chúng ta như lùa vịt mà thôi. Rất có thể, chủ nhân của đám Rối Đá này muốn đưa chúng ta đến đây, tận mắt chiêm ngưỡng những tuyệt thế kỳ quan ở nơi này, chính là để tiến hành một thử thách nào đó, phần nhiều là về trình độ tâm cảnh và định lực. Thế cho nên, chỉ cần chúng ta không cường ngạnh phản kháng lại ý muốn của vị cường giả kia, nhất định sẽ không có vấn đề gì”

“Ta nhổ vào, nói đi nói lại một hồi, đến cuối cùng vẫn là vẫn đứng yên không làm gì cả sao?”

“Cái này không phải là không làm gì cả mà là bình tĩnh chờ đợi biến hóa”

“Biến hóa cái con khỉ mốc, đừng có viện cớ tự an ủi chính mình nữa đi, dù là phản kháng hay đứng yên thì kết quả cuối cũng sẽ như thế mà thôi. Đứng trước cỗ sức mạnh tuyệt đối của đám Rối Đá vừa đông đảo lại vừa cường đại kia, tất cả chúng ta hoàn toàn không có bất kỳ một cơ hội nào để quyết định vận mệnh của chính mình, trừ phi là tự sát!” Một lão già tóc muối tiêu nhưng lại khoát trên người một tấm áo cà xa như hòa thượng, ý vị thâm trường nói.

Ngay tại thời khắc bị nhốt cứng ở nơi này, lão đã biết, số mệnh của lão đã không còn thuộc về lão nữa rồi!

Đúng lúc này, ngay khi lão già mặc áo hòa thượng vừa dứt lời thì đột nhiên, một tiếng nói thần dị vang vọng khắp không gian

“XIN CHÀO… ĐÁM TÉP RIU YẾU ỚT”

“CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI BUỔI DẠ TIỆC CUỐI CÙNG, NƠI MÀ TẤT CẢ CÁC NGƯƠI SẼ TỪ BỎ SỰ TỰ DO CỦA CHÍNH MÌNH MÀ VỀ DƯỚI SỰ TRỊ VÌ CỦA TA, ĐẤNG TỐI CAO CỦA CÁC NGƯƠI!”

Đi cùng với tiếng nói thần dị đó là một cỗ khí tức cao cao tại thượng, xa không với tới, tựa như thần minh hiện thế, phủ ánh hào quang chói lọi xuống thế gian.

“Mọi người nhìn kia, trên bầu trời!” Một tên võ giả bổng nhiên hét toán lên

Ngay tức khắc, hàng trăm ánh mắt kinh sợ nương theo tiếng hét mà nhìn thẳng lên trời.

Chỉ thấy, tại trên không trung, giữa bầu trời trong xanh vô tận, một bóng đang đạp mây mà đứng. Hắn khoát trên mình áo choàng đen thuộc về bóng tối, hắn che đi dung mạo bằng tấm mặt nạ Ngạ Quỷ tượng trưng cho ác ma, cả người hắn, từ trên xuống dưới, không có một chút gì gọi là thần thánh cao siêu cả.

Thế nhưng không hiểu vì sao, hàng trăm con người ở nơi đây lại cảm nhận được từ trên người hắn, một cỗ khí tức cao quý đến tận cùng, là bậc thượng đẳng của những thượng đẳng, là đấng chí tôn vô thượng, khiến cho bất kỳ ai cũng muốn bái quỳ.

Hắn là một con quỷ mang trên mình ánh hào quang của thần linh. Hắn… chính là Đăng Dương.

“Xin… xin hỏi… ngài là ai?” Một tên võ giả khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc, sợ xệch nhìn lên bóng ngươi đang ngự trị trên bầu trời, rung rung hỏi

“Ngài cần gì ở chúng ta?” Một tên võ giả khác cũng sợ hãi không kém tiếp lời

Hai tiếng nói đơn bạc vang lên trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối, nghe có vẽ lạc lõng nhưng lại chính là tiếng lòng của tất cả con người ở nơi đây.

Tại trên không trung, bóng người áo đen cười to một tiếng đầy khinh thường, sâu bên trong khe mắt của mặt nạ Ngạ Qủy, hai ngọn lôi hỏa bạch sắc lập lòe ẩn hiện. Và rồi, hắn từ tốn ra lệnh

“QUỲ XUỐNG!”

“Qùy xuống?”

“Vì sao phải quỳ?”

“Qùy xuống thì có gì lợi gì?”

“Người áo đen này là ai?”

“Hắn từ đâu tới?”

“Hắn có sức mạnh gì?”

“Hắn là người hay là quỷ?”

“Tại sao sau khi hắn bộc phát khí thế rồi, ta vẫn không thể nhận ra cảnh giới của hắn?”

“Hơi thở cao quý này, ngài là thần linh phải không?”

“Hay là thượng cổ cường giả, vị tiền bối, người từng là chủ nhân của toàn đại thành sa hoa này?”

Hàng loạt dấu hỏi chấm to đùng đồng loạt xuất hiện trong đầu của hơn năm trăm con người có mặt ở nơi đây, nhưng tuyệt nhiên, lại không có bất kỳ một ai làm theo yêu cầu của kẻ đứng trên bầu trời.

Và theo lẽ tất yếu, điều này đã khiến cho hắn ta nổi giận

“TA BẢO… TẤT CẢ CÁC NGƯƠI… QUỲ XUỐNG!”

Một tiếng quát chấn động thương khung, mang theo uy áp linh hồn phi thường cường đại, nghiền nát tâm trí của tất cả mọi người.

RẦM!!! Lại một âm thanh rầm vang cả mặt đất.

20.000 Rối Đá nhất tề quỳ xuống dưới mệnh lệnh tuyệt đối của chủ nhân, tạo nên một cảnh tượng kinh tâm động phách, đánh mạnh vào trái tim đang bị bóp nghẹt của đám võ giả.

Hai lần trùng kích liên tiếp, một đánh mạnh vào tâm trí, một nện thẳng vào trái tim, tức khắc khiến cho chút tỉnh táo còn lại của đám võ giả đồng loạt vỡ vụn.

Bụp! Đã có người đầu tiên không chịu được mà quỳ gối

Bụp! Người thứ hai

Bụp… bụp… bụp… người thứ ba, bốn, năm

Và rồi không đến ba giây, tựa như hiệu ứng domino, hơn năm trăm con người, toàn bộ đều đã quỳ gối trước kẻ đạp mây đứng trên bầu trời.

Từ trên không trung, bóng người áo đen nhìn xuống bộ dạng hết mực cung kính thuần phục cả đám người bên dưới thì gật đầu hài lòng, sau đó, hắn nói tiếp, thanh âm không giận tự uy, khiến cho lòng người nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có kẻ yếu tim bị dọa đến đái luôn trong quần

“TỐT LẮM, ĐÁM SÂU BỌ CẶN BÃ, TA RẤT HÀI LÒNG VỚI SỰ CUNG KÍNH VÀ BIẾT ĐIỀU CỦA CÁC NGƯƠI”

“VÀ GIỜ, HÃY NÓI CHO TA BIẾT, CÁC NGƯƠI MUỐN SỐNG HAY LÀ MUỐN CHẾT?”

Không có lấy dù chỉ một giây do dự, cả đám liền rối rít tranh giành nhau mà hô to tha mạng, thảm thiết đến không thể thảm thiết hơn

“Muốn sống… chúng ta muốn sống…”

“Xin ngài tha thứ… cầu xin ngài tha thứ cho sự ngu muội của chúng ta vì đã dám tự ý xâm nhập lãnh địa của ngài”

“Mong tiền bối rũ lòng thương mà giơ cao đánh khẽ, chừa lại cho chúng ta một con đường sống”

“Cầu xin ngài… tiền bối… cầu xin ngài!”

“Chúng ta biết lỗi rồi… cầu xin ngài… khẩn thiết cầu xin ngài!”

Suy cho cùng, toàn bộ hơn năm trăm võ giả có mặt ở đây, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp bao gồm các tán tu không có điểm tựa nay đây mai đó, một ít tổ đội võ giả tầm thường và cuối cùng là vài thế lực nhỏ bé ở sa mạc Quan Tài mà thôi.

Tu vi của bọn họ không cao, sức chiến đấu lại kém, trong vài trăm người, số lượng Võ Tướng ít ỏi đến nổi chỉ được tính trên đầu ngón tay.

Tự thân bản lĩnh vốn dĩ đã yếu, nay lại bị bóng người áo đen và quân đoàn Rối Đá đông đảo của hắn trắng trợ uy hiếp, làm sao tâm trí của bọn họ có thể chống chọi lại chứ?

Do đó, ngoài liên tục lục lạy cầu xin tha mạng ra, bọn họ cũng chẳng biết làm gì khác nữa. Đây chính là vị thế mà một kẻ yếu nên có khi đứng trước tuyệt đại cường giả có sức mạnh sánh ngang các vị thần.

Khi mà Đăng Dương lần đầu chạm mặt Triệu Đà, cũng là như thế. Nếu không có chỗ dựa thì phải biết điều, còn không thì chỉ có nước chết mà thôi.

Thu vào tai hàng loạt lời cầu xin tha mạng phi thường khẩn thiết, bóng người áo đen trên bầu trời chỉ cười nhạt một tiếng rồi phất nhẹ tay.

Từ ống tay áo của hắn, vô số hắc cầu to như hột nhãn không ngừng ào ạt bay ra, tựa như một cơn gió đen, phủ xuống mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả đám võ giả đang quỳ gối liền nhất thời lâm vào hoảng loạn, có kẻ tiếp tục điên cuồng cầu xin lại có kẻ nhao nhao chạy trốn, tuy nhiên, dù cho bọn hắn có liều chết vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát ra khỏi lồng giam Rối Đá đông nghịt.

Xung quanh không có lối thoát, cơn gió đen chết chóc kia lại càng lúc càng gần, thâm tâm của đám võ giả nhanh chóng bị sự tuyệt vọng chiếm đóng, đến nỗi, không ít kẻ đã lựa chọn nhắm mắt buông xuôi, chấp nhận hiện thực tàn khốc.

Chỉ là, sau khi bọn hắn nhắm mắt nhắm mắt một thời gian ngắn, vẫn không có bất kỳ điều gì xảy ra, cả không gian chìm trong một sự tĩnh lặng vô cùng quỷ dị và bọn hắn vẫn còn chưa chết.

Không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, một vài kẻ đã mở mắt và vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra, cơn gió đen mà bọn hắn cứ tưởng rằng phi thường nguy hiểm đó đã biến mất tự lúc nào, và trước mặt mỗi người giờ đây, lại là một quả cầu nho nhỏ màu đen, không bóng loáng như đan dược mà lại cực kỳ thô ráp sần sùi.

“UỐNG NÓ ĐI VÀ TA SẼ CHO PHÉP CÁC NGƯƠI ĐƯỢC SỐNG” Bóng người áo đen lạnh lùng cất lời, trong giọng điệu cao ngạo đó, không có chỗ cho sự từ chối

“Uống nó?”

“Đây là thứ gì, có thể uống được sao?”

“Mặc kệ nó là thứ gì, nếu uống có thể sẽ được sống, còn không uống, nhất định là chết chắc trăm phần trăm!”

Có người nghi ngờ, có kẻ do dự nhưng đa phần là nhanh chóng thực hiện yêu cầu, lấy tốc độ cực nhanh, tất cả cầm lấy quả cầu thô ráp bỏ vào miệng.

Tuy nhiên, còn không để cho phần lớn trong số đó kịp thời nuốt xuống, một tiếng hét to vang trời bổng dội thẳng vào tai đám người

“Không được uống, tất cả đều không được uống, cái thứ này không phải là đan dược hay thuốc viên gì cả mà là trứng của cổ trùng, kẻ này… hắn ta đang định dùng chúng ta làm vật chủ để nuôi cấy cổ trùng đấy!”

“Thật vậy sao? Là trứng của cổ trùng thật à?”

“Nói như vậy, chẳng lẽ đường nào chúng ta cũng phải chết hay sao?”

“Mẹ kiếp, bị cổ trùng ăn cũng chết mà bị Rối Đá xiên chết cũng là chết, vậy thì ta thà rằng bị xiên chết còn hơn làm thức ăn cho đám côn trùng bẩn thỉu kia. Muốn lão tử uống cái thứ cặn bả này, nằm mơ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.