Hào Quang Mặt Trời

Chương 358: Chương 358: Năm mạng người




Sau khi đã bình ổn trạng thái cận kề cái chết của năm người Nguyệt Yên Lan, Đăng Dương một lần nữa sử dụng Quyền năng – Dịch Chuyển Tức Thời, đưa tất cả đến hang động nằm sâu dưới mặt đất trong Vườn Thiên Dược, nơi từng là địa bàn dưỡng thương của Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.

Chỉ là, bên trong hang động chỉ có duy nhất một chiếc giường đá nhỏ, vừa đủ hai người nằm cho nên Đăng Dương bắt buộc phải dùng Cửu Ảnh Kiếm Ý, từ trong vách động cứng rắn, đẽo ra thêm một chiếc giường thứ hai rồi phủ một lớp lông thú lên, chính thức biến nó thành một chiếc giường mềm mại đúng nghĩa.

Làm xong mọi chuyện, Đăng Dương cẩn thận đặt ba cô gái tuyệt sắc khuynh thành lên chiếc giường mới rồi để Ngô Thừa Dực và nữ đệ tử Phiêu Miễu Động nằm trên chiếc giường còn lại.

Tiếp đó, hắn gọi Hắc Ngục Xà ra làm bảo vệ gác cổng hang, còn bản thân thì tiến vào Vườn Thiên Dược, tranh thủ thời gian tìm kiếm một chút linh dược chữa thương.

So với lúc hắn rời đi, Vườn Thiên Dược vẫn y như vậy, khắp nơi cây xanh lá biếc, không khí trong lành, thoang thoảng hương linh dược thanh mát, thoải mái đến lay động lòng người. Tất nhiên, bên cạnh phong cảnh sơn thủy hữu tình đó còn có sự nguy hiểm chết người đến từ vô số độc trùng sinh sống ở nơi đây.

Hiện tại, với sự suy giảm linh hồn lực trầm trọng, Đăng Dương đã không thể nào tiếp tục sử dụng hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng được nữa, điều đó cũng có nghĩa là hắn đã không còn vô hình trong mắt đám độc trùng kinh khủng kia.

Chính vì như thế, lần tìm kiếm linh dược này, Đăng Dương tuyệt nhiên không thể tự do chạy loạn như trước, mỗi cái nhất chân đưa tay, mỗi đường đi nước bước đều phải vô cùng cẩn thận nếu như không muốn bỏ mạng vô ích.

Bất quá, nói thì là nói như vậy thôi, chứ hắn đã có trong mình kỹ năng Giám Định và Thiên Đạo Chi Nhãn, hai loại nhãn thuật ảo diệu tuyệt luân, chỉ cần liếc nhẹ ánh mắt một cái là dễ dàng thấy rõ đường gân của từng gốc cây ngọn cỏ, len lõi vào bên trong những góc tối tăm sâu thẳm nhất, làm sao có thể vì sơ ý mà bị độc trùng ám toán chứ?

Huống chi, hắn vẫn còn Cửu Ảnh Kiếm Ý có thể tấn công tứ phía từ xa trong chớp nhoáng cùng Long Thần Vũ Khải với khả năng bảo vệ toàn diện.

Có tất cả những thứ này hộ mệnh, hắn dù muốn chết bên trong Vườn Thiên Dược, e rằng cũng khó!

Vấn đề thứ nhất, an toàn của bản thân đã được Đăng Dương giải quyết vô cùng dễ dàng. Ngược lại, vấn đều thứ hai, sự khan hiếm linh dược bậc cao lại khiến cho hắn có chút đau đầu.

Trong lần cắm trại trước kia, Đăng Dương cơ hồ đã càn quét toàn bộ Vườn Thiên Dược, đem tất cả linh dược hàng trăm, hàng ngàn năm tuổi đều nhổ sạch sành sanh không chừa một mống, thậm chí đến cả linh dược chỉ vài chục năm tuổi, hắn cũng đã cuỗm hết hai phần ba, chỉ để lại một vài loại không mấy giá trị hoặc có thể dễ dàng mua được ở bên ngoài mà thôi.

Hắn làm như vậy, khiến cho toàn bộ linh dược ở Vườn Thiên Dược gần như tuyệt chủng, phần nhiều cũng là vì nghĩ rằng, sau khi lần khám phá phế khu Cổ Loa này qua đi, hắn sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Vậy cho nên cũng chả cần chừa lại cái quái gì, một tay hốt sạch là tốt nhất.

Có điều ai mà ngờ được, thế sự đổi thay nhanh như chong chóng, hắn không những trở lại mà còn làm chủ luôn toàn bộ cái phế khu Cổ Loa này, ngoảnh mặt nhìn lại, Vườn Thiên Dược nay đã thuộc về quyền sở hữu của hắn lại chẳng còn bao nhiêu linh dược thần ký, muốn nhổ một vài gốc đi cứu người cũng phải cắm đầu mò tìm thật lâu, thật sự là vừa khó chịu lại vừa tức chết người.

Nếu như lúc trước, hắn khởi phát thiện tai, chừa lại mỗi một loại linh dược một con đường sống, vậy thì nhờ vào Long Mạch siêu cấp của thành Cổ Loa từ từ bồi dưỡng, Vườn Thiên Dược phong sinh khởi thủy, phục hồi nguyên trạng ban đầu, có lẽ cũng không khó lắm.

Giờ thì tốt rồi, toàn bộ cây giống đều bị mất sạch, muốn một lần nữa đâm hoa kết trái, không biết là phải chờ đợi đến năm nào, tháng nào

‘Họa do mình gây ra, cũng chỉ có thể một mình cam chịu!’

Sau hồi thở dài ngao ngán, rốt cuộc… Đăng Dương dù không muốn nhưng cũng phải chua xót chấp nhận sự thật quá mức bi thương này.

Thoáng thu dọn tâm tình mất mát, Đăng Dương bắt đầu tập trung tinh thần đi làm chính sự, từ từ từng chút một, thu lượm những loại linh dược đã từng không lọt nổi vào mắt hắn.

Nói gì thì nói, thịt ít vẫn là thịt, góp gió ắt thành bão, bỏ công tích tụ một lượng lớn linh dược cấp thấp, chắc cũng đủ để chữa thương cho năm người kia.

À mà, cũng không cần hiểu lầm, việc chữa thương nói đến ở đây, cũng không phải là dùng chỗ linh dược này để bào chế thuốc chữa thương, liền da đắp thịt, nối xương nắn cốt gì đâu, mà thật ra là dùng để bán lấy điểm Tích Lũy, sau đó lại dùng điểm số Tích Lũy đó để mua Bình Sinh Lực cho năm người Nguyệt Yên Lan.

Đùa chứ, với thương thế cực kỳ trầm trọng của bọn họ, dù cho y thuật của Đăng Dương có cao siêu đến mấy thì chỉ với một vài loại linh dược cấp thấp này, tuyệt đối không thể chữa trị hoàn toàn cho bọn họ trong thời gian ngắn được, ít nhất thì cũng phải mất từ một cho đến hai tháng thời gian mới xong.

Mà hắn thì đâu có nhiều thời gian dư giả đến vậy, trước mắt, đang có hàng tá kế hoạch và nhiệm vụ cần đi làm, đó là chưa kể đến, nếu hắn tính không lầm thì khoảng một tuần sau là đến sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến của Tam Sơn Môn rồi, hơi sức đâu mà đi lo chuyện bao đồng nữa.

Khoảng một tiếng sau, Đăng Dương đã thu thập đủ linh dược cần thiết và trở về hang động với một lượng điểm Tích Lũy kha khá trong người.

Vì cả năm người Nguyệt Yên Lan đều đang chìm trong hôm mê sâu cho nên Đăng Dương bắt buộc phải thực hiện phương pháp nguyên thủy nhất, truyền thuốc qua miệng.

Hắn đi đến trước chiếc giường lớn, nhìn xuống ba tuyệt sắc mỹ nhân thương tích đầy mình mà có chút đau lòng, cảm giác này, giống như ngắm một bức tranh nghệ thuật bị bôi tro trét trấu vậy, phi thường gai mắt.

“Các nàng nên cảm thấy may mắn là ta có cảm tình với các nàng đấy, nếu không, các nàng chỉ có thể ngậm ngùi ôm nhau đi gặp diêm vương thôi!”

Không giống như trước kia, dù bị hàng trăm loại độc tố hành hạ đến chết đi sống lại nhưng vẫn còn sức để rên rỉ ỷ ôi, ướt át quyến rũ động lòng người, lần này, mấy người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung đã gần như cận kề cái chết luôn rồi, đến thở còn thở không được chứ đừng nói gì đến ngọ nguậy, thách thức định lực nam nhân của Đăng Dương.

Lại cộng với thân thể tàn tạ còn hơn cái giẻ lau của các nàng, da trắng sạm đen, máu thịt be bét, hoàn toàn không thể khơi gợi, dù chỉ là một chút dục vọng trong hắn.

Do đó, lần này, Đăng Dương cũng không cần phải uống cái loại đan dược cực kỳ ác tâm là Liệt Dương Đan kia.

“Vì các nàng cả thôi, cho nên… thứ lỗi cho ta nhé!”

Cười khẽ một tiếng có phần thích thú, Đăng Dương lấy ra một Bình Sinh Lực, nhanh chóng mở miệng bình, uống vào một ngụm nhỏ rồi ép miệng thẳng xuống đôi môi khô khốc của Thủy Linh Lung.

‘Tuy hơi khô nhưng thật ra vẫn rất mềm, thậm chí còn có chút ngòn ngọt pha lẫn vị tanh của máu tươi nữa chứ, cực phẩm mỹ nhân đúng là cực phẩm mỹ nhân. Mặc dù trọng thương đến bộ dạng này rồi, thế nhưng cảm giác hôn môi vẫn cực tuyệt, ha ha…’

Thống khoái cười to hai tiếng trong lòng, Đăng Dương quyến luyến rời khỏi đôi môi mê hoặc đó, chậm rãi uống vào một ngụm Sinh Lực nữa rồi tiếp tục áp xuống, đem toàn bộ hơi thở mỏng manh của Thủy Linh Lung đều ăn sạch sẽ.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng, theo từng ngụm Sinh Lực huyết hồng được Đăng Dương chuyển qua đường miệng, vố số vết tương ghê rợn trên người Thủy Linh Lung, cứ thế mà từng chút, từng chút một khép miệng lại, bình phục nhanh trông thấy.

Đến khi Bình Đấu khí thứ năm đã hoàn toàn cạn khô, âm thanh thông báo của AI mới vang lên, báo hiệu quá trình chữa thương của Thủy Linh Lũng đã kết thúc mỹ mãn.

< Dấu hiệu sự sống của Thủy Linh Lung đã đạt 100%, toàn bộ tổn thương đều đã khỏi hoàn toàn, tất cả tác dụng phụ của bí thuật cường hóa được xóa bỏ, sức chiến đấu khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao >

“Ưm…!” Ngay khi âm thanh thông báo của AI vừa dứt, một tiếng rên rĩ động lòng người liền vang lên.

Bên trên giường đá, hai hàng lông mày của Thủy Linh Lung bổng nhíu chặt lại, bờ mi cong vút run nhè nhẹ, tựa như có thể hé mở bất cứ lúc nào, nhìn liền biết, chắc có lẽ là sắp tỉnh lại đến nơi.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, Đăng Dương lại bất ngờ hạ xuống một châm ngay giữa mi tâm của nàng, một lần nữa đưa Thủy Linh Lung trở lại giấc ngủ ngàn thu.

“Hiện tại, nàng vẫn chưa cần tỉnh lại đâu, cứ an tâm mà ngủ tiếp đi nhé, mọi việc còn lại cứ để ta lo!” Cùng với nụ cười như có như không trên môi, Đăng Dương gập tay một cái, thu hồi lại hết số ngân châm đang cắm đầy khắp người Thủy Linh Lung, tất nhiên là vẫn chừa lại cây ngân châm ở vị trí mi tâm kia.

Hắn cứu mạng các nàng là một chuyện, còn cho phép các nàng tỉnh lại hay không lại là chuyện khác. Cái kế hoạch mà hắn sắp thực hiện tiếp đây, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào trong các nàng biết được, dù là chỉ nghe một chút phong phanh cũng là không.

Xử lý xong thương thế của Thủy Linh Lung, Đăng Dương tiếp tục đến với mỹ nhân tuyệt sắc thứ hai, Nguyệt Yên Lan… con phượng hoàng kiêu ngạo của Chu Tước Đường.

Vẫn là phương pháp môi kề môi tràn ngập kích thích, đê mê mà say đắm, cuốn hút người không rút ra được đó, hắn dễ dàng hoàn thành việc chữa trị cho Nguyệt Yên Lan mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Tiếp đó, lại mất thêm mười phút, lần lượt Lý Tiểu Kiều và nữ đệ tử vô cùng may mắn của Phiêu Miễu Động cũng đã được chữa trị hoàn toàn bằng Bình Sinh Lực. Tuy nhiên, vì Đăng Dương không cho phép nên chẳng có bất kỳ người nào tỉnh lại cả.

Năm người trọng thương, bốn người đều đã được chữa trị hoàn toàn, chỉ còn lại duy nhất một mình Ngô Thừa Dực, tên đực rựa duy nhất ở đây ngoại trừ Đăng Dương ra.

Và rồi…

“…”

Đăng Dương lạnh lẽo nhết môi cười sau một vài giây im lặng.

Muốn hắn khóa môi với một tên nam nhân? Không có cửa đâu!

Đăng Dương lấy từ túi đồ hệ thống ra một cái ống nhỏ màu xanh lá, nhìn bề ngoài giống như một cái ống hút nhưng dẻo và dài hơn rất nhiều.

Đây là chính là Thanh Lộc Lau, một loại cây lau ruột rỗng chuyên mọc bên cạnh hồ ao sông suối mà hắn đã cố tình chuẩn bị cho trường hợp khó xử này.

Đầu tiên, Đăng Dương đút một đầu sợi lau vào miệng Ngô Thừa Dực, luồng lách theo thực quản mà đi thẳng xuống dạ dày, tiếp sau đó, hắn uống vào một ngụm Sinh Lực rồi khẽ dùng lực, thổi vào bên trong sợi lau, dễ dàng rót thẳng vào trong bụng Ngô Thừa Dực.

Với cách này, không cần môi kề môi, Đăng Dương vẫn có thể chữa thương cho Ngô Thừa Dực một cách phi thường đơn giản mà không hao tổn một chút phẩm vị nam nhân nào.

Đến cuối cùng, sau khi uống cạn gần sáu Bình Sinh Lực, Ngô Thừa Dực đã hoàn toàn bình phục như chưa có gì xảy ra, tuy nhiên, cũng giống như mấy người Nguyệt Yên Lan, hắn ta vẫn phải tiếp tục đóng vai công chúa ngủ trong hang.

Hoàn thành xong quá trình chữa thương cho năm người đồng đội ‘hờ’, Đăng Dương cảm thấy thời gian không sai biệt lắm thì liền cất tiếng hỏi AI

‘AI, công việc ta giao thế nào rồi, binh đoàn Rối Đá của ta đã lùa hết đám võ giả vào trong Nội Thành chưa?’

Nghe Đăng Dương hỏi, AI lập tức đáp

< Thưa chủ nhân, từ mười ba phút trước, trừ năm người Thủy Linh Lung ra, toàn bộ 574 võ giả đều đã bị lùa hết vào trong vùng Nội Thành theo ý của ngài >

< Tuy nhiên, bởi vì có một vài kẻ đã phản kháng rất dữ dội cho nên không thể tránh khỏi việc xuất hiện thương vong ngoài ý muốn >

‘Vậy, bao nhiêu tên đã bỏ mạng rồi?’

< Trong số 574 võ giả còn sống sót, đã có 23 tên bỏ mạng, 29 tên trọng thương trong quá trình liều mạng chống đối, tổng cộng là 52 tên đã bị loại bỏ. 522 tên còn lại, tuy rằng cũng có một chút chống đối nhưng thuộc dạng có đầu óc hơn, khi ăn phải một ít trái đắng và nhận ra là bản thân không có bất kỳ cách nào chống lại quân đoàn 20.000 Rối Đá của ngài thì liền co giò bỏ chạy, cuối cùng đều bị dồn hết vào Nội Thành >

Đăng Dương gật đầu hài lòng, hỏi tiếp

‘522 tên võ giả kia, sau khi dồn hết bọn chúng vào Nội Thành thì ngươi đã xử lý bọn chúng như thế nào?’

< Bởi vì chưa nhận được chỉ thị mới từ ngài cho nên ta vẫn chưa làm gì đám võ giả đó, bất quá, cũng không thể vì thế mà cho phép bọn chúng tự do chạy nhảy bên trong Nội Thành được, cho nên đã dùng Rối Đá tạo thành một chiếc lồng giam khép kín, nhốt tất cả tại cửa ngỏ của đại lộ đá hoa cương ngay sau Đại Thiết Môn >

‘Làm tốt lắm, AI!’

Vui vẻ khen ngợi một câu, Đăng Dương lấy từ túi đồ hệ thống ra chiếc áo choàng đen đã lâu không dùng khoát lên người, sau đó lại đeo lên tấm mặt nạ Ngạ Quỷ phi thường dọa người, hoàn mỹ che đi toàn bộ dung mạo của bản thân, khóe môi bất giác cong lên, mỉm cười đầy ý vị

‘Cuộc vui bắt đầu!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.