Hào Quang Mặt Trời

Chương 405: Chương 405: Dâm tặc hay ác ma?




Nhìn cuồng phong cùng hỏa long gào thét trước mặt, nếu nói Đăng Dương ngạc nhiên thì sai nhưng không ngạc nhiên cũng không đúng, chỉ là… có một chút ngoài ý muốn mà thôi, thực ra… hắn không nghĩ, một cô nàng thích nhìn đời bằng nửa con mắt như Lý Xuân Xuân lại có thể tu luyện thành công võ kỹ cấp bậc Địa giai.

Chẳng cần nói nhiều, cứ nhìn thẳng vào biểu hiện của tất cả mọi người khi chứng kiến Diệp Khắc Linh lấy tu vi chỉ Võ Sư trung cấp để thi triển Địa giai sơ cấp võ kỹ Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh là đủ biết, cảnh giới Võ Sư tu luyện võ kỹ Địa giai là khó đến mức nào.

‘Cô nàng này… không tồi đâu’

Trong lúc Đăng Dương còn đang bận rộn đánh giá lại giá trị con người của Lý Xuân Xuân thì tại bên kia chiến tuyến, Lý Xuân Xuân đã chính thức trúc bỏ toàn bộ cơn giận dữ của mình xuống đầu Đăng Dương

“Chết đi dâm tặc, Địa giai sơ cấp võ kỹ - Phong Đồ Hàng Lâm!”

GRAOOOOOOOOOOOOOO!

Ở bên cạnh, ngay khi phong lốc chết ngời lao đi, con hỏa long to lớn do Lý Khánh hóa thành cũng lập tức dương nanh múa vuốt, vừa giẫm mạnh trên sàn nhà trơn bóng vừa vỗ mạnh đôi cánh rực cháy hỏa diễm màu xanh của mình, điên cuồng hung sát mà bổ nhào về phía Đăng Dương.

“Khởi động Hộ Lâu Trận!”

Thấy hai người Lý Xuân Xuân và Lý Khánh phóng ra sát chiêu, đám hộ vệ bao vây phía ngoài liền không dám có chút chậm trễ, lập tức triển khai hộ trận đại pháp, ‘cạch… cạch… cạch… cạch… cạch’ kết hợp vô số kiên chắn với nhau, nháy mắt tạo thành hai lớp kết giới một vàng một đỏ vô cùng vững chắc, cách li hoàn toàn cuộc chiến thảm khốc bên trong với thế giới bên ngoài.

Và rồi… BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!

XẸT… XẸT… XẸT… XẸT… XẸT…

Tại bên trong hai lớp kết giới kiên cố, sau một tiếng nổ lớn kinh thiên là cả một không gian hoàn toàn ngập chìm trong cuồng phong cùng hỏa diễm, hình thành nên một cơn lốc lửa vô cùng khủng bố, với nhiệt lượng và vận tốc khổng lồ, nó như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, khiến cho vô số Võ giả đang tập trung quan chiến ở bên ngoài tim đập chân run, nổi hết cả da gà.

“Thật kinh dị!”

“Không hổ là võ kỹ cấp bậc Địa giai, sức tàn phá quá mức khủng khiếp a!”

“Hai chiêu tất sát này, mỗi một chiêu đứng riêng thôi, uy lực cũng đã đủ kinh hãi rồi, nay kết hợp lại, lấy phong cường hỏa, lấy gió thổin lửa, sức mạnh tổng hợp đâu phải chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai mà chính là nhân lên vài lần”

“Không sai, tên tiểu tử kia nếu mà là một Võ Tướng cao cấp thì may ra còn cơ hội sống sót chứ không… chết mất xác là cái chắc!”

“Trời ạ, phù… may mà mình chạy kịp chứ không thì…”

“Uy lực khủng khiếp cỡ này, dù cho ngươi chạy kịp nhưng một khi vẫn còn đứng trong đại sảnh thì cũng chỉ có nước tàn tạ thân xác mà thôi, may là có Hồng Lâu Vệ thi triển trận pháp kịp thời, lập kết giới bảo vệ chúng ta đấy”

Giữa những tiếng bàn luận xôn xao, sau khi bộc phát sức công phá khổng lồ, cơn lốc lửa cũng vì hao mòn năn lượng mà dần tan biến, để lại sau lưng một mảnh chiến trường xám đen tàn tạ.

Chỉ thấy, đứng trên sàn nhà nứt vỡ, đầy rẫy vết cháy đen hình xoắn ốc là hai quả cầu năng lượng thuần khiết màu trắng, thứ đang dần dần tan biến thành hàng ngàn hạt sáng li ti rồi vụt tắt trong không gian bình lặng, để lộ ra bên trong một Lý Xuân Xuân và một Lý Khánh bình an vô sự, không bị hao tổn dù là một cộng lông, sợi tóc.

Thì ra, ngay trước khi hai đại sát chiêu cấp bậc Địa giai phát nổ, cả hai đã cùng lúc thi triển con bài chưa lật của mình, tạo nên một vòng bảo vệ năng lượng vững chãi không kém gì lai lớp kết giới của Hồng Lâu Vệ, tránh cho bản thân phải hứng chịu đạn lạc của chính mình.

Ngoài hai người bọn họ ra, trên mặt đất lúc này, đã không còn bất kỳ bóng dáng một người nào nữa, điều đấy cũng chứng minh rằng, có thể… không… phải nói là chắc chắn, Đăng Dương chắc chắn đã chết mất xác sau một chiêu tổng lực tất sát vừa rồi.

Hắn… đã… chết!

“Hắn… hắn… hắn chết rồi… hư ha ha… hắn chết rồi… chết rồi… chết thật rồi… ha ha ha… đáng đời thằng dâm tặc bệnh hoạn… ha ha ha!” Lý Xuân Xuân sung sướng cười to, nàng cười to như chưa từng được cười, vui vẻ đến nổi quên trời quên đất, sau bao cố gắng, nàng rốt cuộc cũng đã giết chết cái tên khốn nạn kia.

Thật lòng mà nói, ngay bây giờ, ngay lúc này đây, Lý Xuân Xuân thực sự cảm thấy suốt cuộc đời mười tám năm của mình, nàng chưa bao giờ cảm thấy hả lòng hả dạ đến như vậy, thậm chí, nàng còn có thể tưởng tượng, ngày mà nàng chính thức đẩy ngã Diệp Khắc Linh, chưa chắc gì đã mang lại cái cảm giác phấn khích kinh khủng như bây giờ.

Đúng là quá sướng, quá tuyệt, quá… không nói nên lời.

Mà đâu chỉ Lý Xuân Xuân thôi đâu, cả Lý Khánh hiện tại cũng đang sướng đến điên người ấy chứ, mặc kệ hết thảy hậu quả sau này là gì, giết được cái thằng nhãi dâm tà bệnh hoạn đáng chém ngàn đao đó, hắn trước hết phải hứng khởi ăn mừng cái đã, những chuyện rắc rối còn lại thì cứ để đó từ từ tính sau.

“Ha ha, chết đẹp lắm, chết hay lắm, chết tốt lắm, ha ha ha, ta đánh chết mẹ nhà ngươi, a ha ha ha… Ha Ha Ha!” Lý Khánh hưng phấn cười to

Sung sướng là vậy, đã phê là vậy nhưng rồi đột nhiên…

“À ta hỏi này, hai người các ngươi đang cười cái vẹo gì vậy?” Đăng Dương bổng nhiên xuất hiện sau lưng hai người Lý Xuân Xuân như một cô hồn, cả người không dính một hạt bụi, tỉnh bơ như ruồi hỏi

“ÁAAAAAAAAAAAAAA!” Đột ngột nghe thấy giọng nói chét ghét quen thuộc phát ra từ phía sau, Lý Xuân Xuân lập tức giật mình thét lên như gặp ma.

Lý Khánh tuy trấn tĩnh hơn một chút, không đến nổi la hét hoảng loạn như ai kia nhưng cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc, lật đật quay người lại nhìn và… ôi ngạc nhiên chưa, Đăng Dương, kẻ mà hắn căm ghét nhất vẫn còn sống sờ sờ ra đó, cả thân người từ trên xuống dưới nhàn nhã khoan thai, không mất dù là một miếng da góc thịt, quần áo sạch sẽ, thần thái thơm tho, hoàn toàn không có bất kỳ một dấu hiệu nào chứng tỏ hắn vừa trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh cả.

“Ngươi… còn sống!” Không tin vào mắt mình, Lý Khánh vô thức thốt lên

“Đúng, ta còn sống” Đăng Dương cũng rất chi là lịch sự, thấy người ta hỏi liền ăn ngay nói thật mà trả lời

“Không thể nào, làm sao mà ngươi có thể sống sót được cơ chứ?” Sau khi tạm ổn tinh thần, Lý Xuân Xuân liền trợn tròn mắt khó tin

“Thế… vì cái gì mà ta không thể sống sót chứ?” Đăng Dương làm bộ khó hiểu hỏi ngược

“Nhưng mà…” Bởi vì mạch suy nghĩ rối loạn, trong vô thức, Lý Xuân Xuân muốn giải thích lý do tại sao mà Đăng Dương không thể không chết cho hắn nghe.

Nào là vì uy lực của Địa giai võ kỹ, nào là vì mối quan hệ cộng hưởng giữa phong nguyên tố và hỏa nguyên tố, nào là vì không gian bị kết giới cách li, năng lượng hủy diệt bị dồn nén không có lối thoát nên mạnh càng thêm mạnh, vân vân và mây mây…

Nhưng dù lý do đó có là gì đi chăng nữa thì nàng cũng không có cơ hội nói ra, bởi vì… đôi môi mềm mại của nàng đã bị một đôi môi khác bá đạo xâm chiếm.

“Nhưng mà cái gì khi nàng vẫn còn nợ ta một nụ hôn?”

Bỏ lại câu nói thót tim, Đăng Dương đột nhiên bá đạo ôm Lý Xuân Xuân vào lòng, cánh tay rắn chắc như thép đúc xiếc chặt lấy vòng eo thon nhỏ, đồng thời cũng kẹp cứng luôn hai bàn tay quấy phá kia. Cánh tay còn lại thì tóm lấy phần gáy mảnh mai của Lý Xuân Xuân, giữ cho đầu nàng bất động để hắn có thể mạnh mẽ hôn xuống, một nụ hôn thật sâu mang đầy tính xâm chiếm mãnh liệt.

Lý Xuân Xuân muốn dãy giụa thoát ra nhưng bất lực, Đăng Dương hắn hôn rất bá đạo, đôi môi nàng muốn tê rần, hàm răng dù đã cố gắng cắn chặt những không hiểu vì sao vẫn bị chiếc lưỡi đáng sợ kia xuyên qua, cuốn lấy lưỡi nàng rồi ra sức mút mạnh.

Chỉ vài giây thôi mà nàng đã cảm thấy như vài tiếng đồng hồ, dưỡng khí trong hai lá phổi đã bị người kia hút hết, máu nóng muốn chảy ngược chiều còn trái tim thì đập đùng đùng như tróng bỏi.

Từ bé đến lớn, không phải là nàng chưa từng hôn ai nhưng bị cưỡng hôn bá đạo và mãnh liệt như thế này vẫn là lần đầu tiên nàng trải nghiệm, hơn nữa còn là trải nghiệm với kẻ mà nàng căm ghét nhất trần đời. Điều đó khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã và ghê tởm đến tận cùng.

Bất quá, dù là bất kỳ cảm giác gì, căm ghét, nhục nhã, xấu hổ hay là ghê tởm, tất cả đều không còn quan trọng nữa bởi vì đầu óc nàng giờ đây đã là một khoảng không trống rỗng.

Nàng không thở được, cũng không suy nghĩ được, vòng eo và cả hai cánh tay thì đau nhức, môi tê, lưỡi cũng tê, đôi mắt xanh biếc đỏ lên rồi dần dần mơ hồ, hai dòng nước mắt bất lực đã tuông rơi nơi gò má, nàng đã buông xuôi, bỏ cuộc, mặc cho con quái vật kinh tởm kia ngọ quậy trong khoang miệng, mặc cho nó nhấm nháp hương vị của nàng, mùi thơm của nàng, danh dự của nàng.

Ôm mỹ nhân trong lòng, Đăng Dương hôn xuống đôi môi mềm mại ấy, cốt cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi… à cũng có thể là một chút (^ ^), nhưng phần nhiều là muốn trừng phạt Lý Xuân Xuân, trừng phạt nàng vì dám lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn.

Hắn vốn dĩ là một kẻ yêu hận rõ ràng, trước nay chưa bao giờ biết nương tay với kẻ địch là gì, nhất là khi kẻ đó muốn lấy mạng hắn. Đối với những kẻ địch loại này, hắn chỉ có một cách giải quyết duy nhất, đó chính là giết.

Tuy nhiên, đặt trong hoàn cảnh này, hắn lại chẳng thể ra tay giết Lý Xuân Xuân được, với lại nguyên nhân khơi dậy sát tâm của nàng cũng là vì hắn đùa bỡn quá đà, vì thế, tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha, nếu đã chơi thì phải chơi cho chót.

Vậy nên… hắn cứ thế mà hôn thôi, một nụ hôn không có chút gì là nhu tình mật ý, một nụ hôn không có chút gì gọi là ôn nhu dịu dàng, một nụ hôn không có chút gì gọi là chăm chút nuông chìu, một nụ hôn không có chút gì là yêu thương nồng thắm, chỉ có duy nhất bá đạo cùng xâm lược, cường ngạnh đến tận cùng, sĩ nhục đến tận cùng.

Chỉ một nụ hôn, diễn tả thì lâu nhưng kéo dài chỉ trong phúc chốc.

Cũng bởi vì Đăng Dương hôn quá mức bá đạo, lại cộng với thể chất hắn và huyết mạch của hắn siêu việt thường dân của hắn cho nên chưa đến mười giây, Lý Xuân Xuân đã không còn chịu nổi, dưỡng khí mất sạch, môi hồng tím tái, hơi thở yếu nhược, cơ thể xụi lơ, tinh thần hoảng loạn. Chỉ một nụ hôn những đã vô tình đẩy nàng đến bờ vực tử thần, cách cái chết gần trong gan tất.

May mắn thay, Đăng Dương vốn dĩ là một ‘thần y’, đồng thời lý trí của hắn vẫn luôn mạnh hơn cảm xúc cho nên ngay khi những biểu hiện ban đầu xuất hiện, hắn lập tức nhận ra là Lý Xuân Xuân đã không ổn cho nên tạm thời lui binh, thả nhẹ động tác, cho nàng khoảng không.

Thế nhưng ai ngờ, ngay khi hắn vừa thả lỏng cũng chính là lúc Lý Xuân Xuân bất ngờ phản công. Nàng giống như một con chó con hung dữ, không tim không phổi cắn mạnh lưỡi hắn, sau đó gần như là dùng toàn bộ đấu khí lẫn sức lực còn lại để đẩy hắn ra xa và nàng đã thành công.

Khóe miệng vươn tia máu đỏ tươi, Đăng Dương liếm môi cười cười, nhìn người con gái bộ dáng chật vật đối diện với ánh mắt châm chọc

“Khá đấy!”

Lý Xuân Xuân nhìn lại Đăng Dương, ánh mắt không còn tức giận hay khinh miệt nữa mà là sợ hãi, nàng sợ hãi người thanh niên đối diện, hắn không phải là người, hắn là một ác ma.

Một ác ma mà nàng không thể đối đầu, một ác ma mà nàng không thể phản kháng, một ác ma mà điều duy nhất nàng có thể làm đối với hắn là … trốn chạy…

Đúng vậy, chính là trốn chạy!

“Hức… hức… hức…”

Không lời phản bác chua ngoa, không tiếng chửi rũa hận thù, Lý Xuân Xuân ôm mặt khóc nức nở mà bỏ chạy, nàng phải chạy, nàng phải chạy thật xa, trước khi… hắn tóm nàng một lần nữa.

Bóng dáng tuyệt mĩ, yếu nhược và bất lực cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất.

- ------*-*-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.