Hào Quang Mặt Trời

Chương 404: Chương 404: Đều là con ông cháu cha




“Mẹ nó, đây là ngươi ép ta, chết mẹ mày đi, Hỏa Long Hóa Thân – Nhân Hình Long Hành Chưởng” Bị cơn giận che mờ lý trí, Lý Khánh lúc này đã thật sự muốn ra tay giết người.

Hắn không còn muốn hành hạ Đăng Dương đến thân tàn ma dại nữa, mặc kệ hậu trường sau lưng Đăng Dương mạnh mẽ như thế nào, mặc kệ sư phụ Đăng Dương có là Hồ Tử Lục – Đường chủ Hắc Cẩu Đường – Đệ tử chân truyền thứ tư của Hồng Hà Chân Nhân - Tuyệt thế cường giả Độn Thiên tầng 9, ngay tại đây, ngay tại lúc này, hắn muốn… Đăng Dương phải chết!

Do đó, một chưởng này hắn đánh ra liền dốc toàn lực, hỏa long xuất thế mang theo uy áp cuồn cuộn và nhiệt lượng khổng lồ, bắn mạnh về phía Đăng Dương với tốc độ cực cực nhanh. Có thể nói, đây chính là một trong những đoàn nhất kích tất sát có uy lực hùng hậu nhất mà hắn đang sở hữu.

Bất quá, đó chỉ là đối với hắn mà thôi, còn trong mắt Đăng Dương, kẻ đã từng một mình đập bẹp cả cường giả cảnh giới Kình Quân, con rồng lửa tràn đầy uy thế này lại chẳng khác gì một con giun rùa bò chậm chạp. Hắn đơn giản chỉ cần thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh là có thể tránh thoát một cách dễ dàng.

“Xí hụt nà, ha ha… Long Hành, Long Hành cái con khỉ, ngọn lửa bé tí, bay lại còn chậm mà là Long Hành cái gì, ta thấy cái này gọi là Trùng Bò thì có, ha ha ha!” Đăng Dương nhết môi khinh bỉ, bộ mặt như kiểu ‘thứ vô dụng nhà ngươi cứ mơ mà bắt được ta’

“Ngươi…” Tuyệt chiêu tất sát bị kẻ địch tránh né như đùa, Lý Khánh không thể làm gì ngoài phát nghẹn

Cứ thế, cứ thế, thời gian dần trôi và số nụ hôn không ngừng tăng dần theo cấp số nhân…

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái đến mười mấy, hai chục cái… Đăng Dương hôn nhiều đến nổi gương mặt xinh đẹp của Lý Xuân Xuân trở nên tê rần, đỏ rực lên và từ từ mất đi cảm giác.

Nàng chém không trúng, nàng đuổi không kịp, nàng tức giận đến cùng cực nhưng lại chẳng thể nào trúc ra, nỗi nhục nhã, sự xấu hổ do đó mà không ngừng tí tụ theo thời gian, chưa đến vài phút ngắn ngủi đã tiến hóa thành một cục u phẫn uất to tướng đặt nặng trong lòng.

Nó khiến nàng đau đớn còn hơn thương tổn da thịt, nó khiến nàng tủi nhục gấp hàng ngàn lần so với việc bại trận trước Diệp Khắc Linh.

Nàng gào thét, nàng chửi rủa, nàng cố gắng hết sức mình nhưng dù cho nàng có làm gì đi chăng nữa, thì tất cả nỗ lực đó đều là vô vọng, kẻ đứng trước mặt nàng, kẻ luôn luôn giữ ánh mắt khiêu khích và nụ cười đầy châm biếm kia, hắn nào đâu phải kẻ chuyên bám váy đàn bà như trong suy nghĩ bấy lâu nay của nàng, hắn ta thực sự là một thứ gì đó mà nàng không thể nào với tới được, cao lớn, xa xăm và ngập tràn bí ẩn.

Nàng thật sự đã cảm thấy bấc lực trước hắn, nhưng… sự tự tôn, niềm kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng gục ngã trước tên dâm tặc vô sĩ này, nàng nhất định… nhất định… phải… Giết… Chết… Hắn… Ta!

Bằng mọi giá!

“Lý sư huynh, mặc kệ sống chết của hắn, dùng chiêu mạnh nhất đi!”

Lý Xuân Xuân bần thần hét lên, đôi mắt xanh biếc lóe lên ánh sáng chói lọi, từ trên người nàng, Phong hệ đấu khí điên cuồng quẩy động, cuốn lấy nàng như một cơn gió lốc khổng lồ, xèn xẹt cắt xuyên không khí với tốc độ xoay tròn nhanh đến không tưởng, nó ào ạt phát ra từng đợt tiếng gào rú của cuồng phong, tiếng rít chói tai của hàn vạn đao gió, tiếng kẹt xỉ khi binh khí va chạm vào nhau, một cỗ hơi thở nguy hiểm đến cùng cực dần dần lan tỏa khắp không gian.

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Phong Đồ Hàng Lâm”

Phong Đồ Hàng Lâm, đây chính là môn Địa giai sơ cấp võ kỹ mà Lý Xuân Xuân đã miệt mài tu luyện thành công trong suốt hai tháng nay, là một trong những tuyệt học của Tam Sơn Môn, sánh ngang với Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh của Diệp Khắc Linh.

Nếu nói, Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh chú trọng về số lượng, tạo ra hai bản sao với sức mạnh y hệt chính chủ để gia tăng gấp ba lần chiến lực thì Phong Đồ Hàng Lâm lại tập trung toàn bộ tinh hoa vào uy lực tuyệt đối, là một chiêu thức nhất kích tất sát trên diện rộng, biến tất cả mọi thứ trong phạm vi bao phủ của nó, dù là sinh mệnh sống hay vật vô trí vô giác, thành hàng ngàn vạn mảnh vụn li ti.

Nói đơn giản cho dễ hiểu, đây chính là một cái cối xay thịt khổng lồ.

“ĐƯỢC!” Vì đã bị cơn giận che mờ lý trí, Lý Khánh hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để từ chối lời đề nghị của Lý Xuân Xuân.

Hắn gật nhẹ đầu, đôi mắt giận dữ trở nên cực kỳ tàn độc, hỏa hệ đấu khí bộc phát ra ngoài vốn dĩ đã mạnh, giờ đây lại càng hùng hậu thêm gấp nhiều lần, nhiệt lượng tỏa ra tứ phía như muốn đốt cả không gian thành tro bụi.

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Rồng Xanh Mất Trắng!” (Bạch Nhãn Lam Long)

Sau một tiếng quát lạnh, hồng hỏa đỏ rực thiêu đốt phừng phựt trên người Lý Khánh bổng chuyển hóa toàn bộ thành một ngọn lửa xanh ngập tràn hung bạo.

Tiếp đó, ngọn lửa xanh ấy lấy cơ thể hắn làm gốc rễ mà bắt đầu lớn lên trông thấy, chẳng lấy chốc đã biến thành một con rồng lửa cao đến sáu mét đầy giận dữ. Nó có cái đầu mọc ra ba sừng sắc nhọn, cơ thể dài thượt như cự đà, bên trên phủ đầy gai nhọn, đồng thời cũng vô cùng tráng kiện, nó đứng thẳng bằng hai chân sau to lớn rồi chồm người tới trước với đôi cánh dơi khổng lồ, thứ đang không ngừng bốc cháy hừng hực ngọn lửa màu xanh.

GRAOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!

Nó nhìn xuống Đăng Dương với ánh mắt thập phần hung ác nhưng cũng vô cùng nhân tính với lửa giận ngập trời, ánh mắt này… giống hệt như là ánh mắt của Lý Khánh, hay nói đúng hơn… chính Lý Khánh đã hóa thần thành con rồng lửa to lớn này.

Ngay khi Phong Đồ Hàng Lâm và Rồng Xanh Mắt Trắng hoành không xuất thế ngay giữa đại sảnh xa hoa, không ít đám đông Võ giả đáng chăm chú quan chiến bên ngoài lập tức tái xanh sắc mặt, không nói một lời liền điên cuồng quay đầu tháo chạy ra xa, miệng thì bô bô chửi bới

“Con mẹ nó, là Địa giai võ kỹ, chạy mau!”

“Muốn sống thì chạy mau!”

“Điên hết cả rồi, ở trong này mà lại dám thi triển võ kỹ Địa giai, bọn chúng muốn phá hủy luôn cái đại sảnh này à?”

“Mả cha nó, muốn liều mạng rồi!”

Duy chỉ cố những Võ giả có đẳng cấp cao như cảnh giới Võ Tướng cao cấp và Kình Quân là còn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, tập trung quan sát đòn quyết định cuối cùng, mặc dù vậy, vài người trong số họ đã thi triển võ kỹ phòng ngự của mình, dựng lên khiên thuẫn hoặc tạo ra lá chắn để tự vệ, có thể vì không muốn dơ bẩn quần áo hoặc cũng có thể là do không mạnh về phòng ngự.

Cũng trong lúc đó, từ hai bên cánh trái phải của đại sảnh rộng lớn xa hoa, từng hàng dài hộ vệ mặc khinh giáp (giáp nhẹ) màu đỏ vàng lũ lượt xuất hiện. Bọn họ tay nâng khiên chắn, tay rút trường đao, cực nhanh tạo thành hai vòng tròn đồng tâm khép kín, bao vây toàn bộ ba người Đăng Dương, Lý Xuân Xuân và Lý Khánh ở bên trong, tuy nhiên vẫn cố tình chừa ra một khoảng không gian đủ lớn để ba người có thể tự do bay nhảy qua lại, vừa đủ chiến đấu so tài thoải mái.

Xem ra, đúng như những gì Lý Xuân Xuân đã nói, Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội hoàn toàn không có ý định nhún tay vào cuộc xung đột này mà chỉ cố gắng giữ mình an toàn.

……..

Tại một lan can bí ẩn trên tầng hai, đằng sau lớp kính một chiều, nơi có tầm nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh lầu một, hai người đàn ông trung niên đang chắp tay mà đứng, chỉ khác biệt là, một người chắp tay đằng trước còn một người thì chắp sau lưng.

“Giám đốc, chúng ta chẳng lẽ cứ để mấy đứa nhóc đó tự tung tự tác như thế sao?” Người đàn ông trung niên chắp tay đằng trước khẽ nói.

Hắn mặc trên người một bộ vest kẻ sọc thanh lịch, cà vạt chỉnh tề, gương mặt tứ tuần nghiêm nghị với bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng. Khi nói chuyện, bộ dạng hắn cực kỳ nghiêm trang bình tĩnh, thể hiện sự tự tin tuyệt đối vào bản thân, nhưng từ ngữ điệu, có thể dễ dàng nhận thấy, hắn ta cực kỳ tôn kính người đàn ông còn lại.

“Nơi này của chúng ta là nơi làm ăn chứ đâu phải sàn đấu sinh tử, đánh nhau vài ba cái thì còn được chứ liều chết liều sống thế này… lỡ như tạo thành một tiền lệ xấu sau này… chúng ta làm gì còn đất mà làm ăn ở nơi này nữa”

Người đàn ông còn lại mặc trên người bộ vest màu rượu đỏ, không đeo cà vạt và cũng không cài hai khuy áo trên cùng, so với bộ dạng nghiêm túc của người kia, hắn có tư thế thoải mái hơn rất nhiều, tựa như gió xuân phơi phới, hòa khí nhã nhặn, là loại người có thể bắt chuyện và kết thân với tất cả mọi người, cùng với đó, từ trên người hắn cũng tỏa ra một loại khí chất xuất trần cao quý khiến cho người ta không dám đến gần, vừa bình dị lại vừa tự cao, hắn mang đến loại cảm giác vô cùng khó hiểu.

Khẽ nở nụ cười, hắn nói “Không cần căng thẳng như vậy, chỉ là bọn nhỏ tính tình xốc nổi mà thôi, cứ để chúng nó chơi chán rồi lại đâu vào đấy thôi ấy mà”

“Nhưng mà…” Người đàn ông mặc vest kẻ sọc cau mày

Người đàn ông mặc vest màu rượu đỏ thấy thế thì bậc cười “Vĩnh Khang, xem ra mấy hôm nay công việc nhiều làm ngươi căn thẳng quá độ rồi, tốt nhất là tự thưởng cho mình một ngày nghỉ phép để giải tỏa tinh thần đi, ngươi nói cứ như bất kỳ tên đệ tử Tam Sơn Môn nào cũng có lá gan gây sự tại địa bàn của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội chúng ta vậy”

Vừa nói, hắn vừa chỉ tay xuống dưới lầu “Ngươi nhìn xem, con nhóc dùng phong lốc kia chính là cháu gái đích tôn của Tịnh Xuân Hà, một trong thập đại trưởng lão thuộc Bạch Hổ Đường – Tam Sơn Môn, tu vi Vân Lãng cửu chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới Độn Thiên”

“Còn thằng nhóc hóa hỏa long lại là trưởng tử của Lý Thần Thông, đại tướng nắm giữ Bạch Văn Quân, một trong Hắc Bạch Quân Đoàn, tuyến phòng thủ chủ lực của Tam Sơn Môn”

“Đó là còn chưa kể đến tên nhóc đầy thú vị kia, quả không hổ danh là người từ đứng đầu tổ chức Ám Bộ khét tiếng, thu nhận đệ tử cũng tinh ý như vậy, không tồi, quả thật không tồi, ha ha”

“…”

“Với lại, hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, những trận chiến mở màn đầu tiên đã bắt đầu nổ ra ở Bình Nguyên Đá Đen, nơi giáp ranh lãnh thổ của tam đại cự đầu khu vực Đông Hoang. Chúng ta tốt nhất vẫn là không nên thể hiện bất kỳ thái độ chống đối nào, miễn cho Tam Sơn Môn có cớ hiểu lầm”

“Cái gì nhịn được thì nhịn một chút cũng chẳng sao, dù gì thì đối với phường con buôn như chúng ta, khánh hàng vĩnh viễn vẫn là thượng đế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.