Hào Quang Mặt Trời

Chương 261: Chương 261: Địa vị




Mới đến nơi thì đánh nhau với Lý Tiểu Kiều, tiếp đó lại phải chống chọi với bầy độc trùng phô thiên tái địa, sau cùng thì đi truy bắt địch thủ, đến lúc này, Ngô Thực Dực mới có thời gian rảnh rỗi mà chú ý đến Đăng Dương.

Hắn dùng ánh mắt soi mói và nghi kị, cẩn thận đánh giá Đăng Dương trong lớp áo choàng hắc vũ từ trên xuống dưới một lần rồi nhìn qua Nguyệt Yên Lan, ngờ vực hỏi

“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, vị này là?”

Nguyệt Yên Lan cười đáp “Lão tiên sinh là người đã cứu mạng ta và Thủy Linh Lung”

“Cứu mạng?” Vừa nghe vậy, cả đám võ giả liền trợn lớn hai mắt ngạc nhiên, giật mình kinh hô

Thủy Linh Lung điểm nhẹ cằm nhỏ, tiếp lời

“Đùng là vậy đấy, khoảng mười hai ngày trước, khi ta và Nguyệt Yên Lan đang giao đấu với nhau để tranh một gốc Thiên Linh Bạch Nhung Sâm vô cùng hiếm có thì bổng nhiên bị hàng vạn độc trùng tập kích giống y như ngày hôm nay”.

“May mắn là chúng ta mạng lớn, được lão tiên sinh tình cờ đi ngang qua ra cứu giúp. Ngài không chỉ tiêu diệt kẻ đã âm thầm ám toán kia mà còn mang hai người chúng ta đi chữa trị độc tố”

“Cho đến sáng hôm nay, thương thế của chúng ta mới bình phục hoàn toàn, cho nên ra ngoài để hội hợp với các ngươi”

Thủy Linh Lung mới dứt lời, còn không để Đăng Dương có cơ hội giới thiệu, Lý Tiểu Kiều cùng Ngô Thừa Dực đã bất ngờ ôn quyền, hướng Đăng Dương mà cuối người một góc cực sâu, phi thường thành tâm và cảm kích nói to

“Đa tạ lão tiên sinh đã cứu mạng Nguyệt Yên Lan sư tỷ!”

“Đa tạ lão tiên sinh đã cứu mạng Thủy Linh Lung sư tỷ!”

Một giây sau đó, hơn trăm võ giả sau lưng hai người cũng nối đuôi nhau, ào ào cuối người như quân cờ đô mi nô, thành kính hô vang

“Đa tạ lão tiên sinh đã cứu mạng Nguyệt Yên Lan / Thủy Linh Lung sư tỷ!”

Nhìn vào tràng cảnh này, quả thực là cực kỳ kinh tâm động phách, thậm chí khiến cho một kẻ đã từng gặp qua tồn tại vượt xa cấp bậc Độn Thiên như Đăng Dương cũng rung động không thôi.

Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn được nhiều người cuối đầu như thế, hơn nữa còn là cực kỳ thành kính cuối đầu, thật tâm thật lòng kính trọng hắn.

Cảm giác này, vừa xa lạ lại vừa lâng lâng khó tả thành thời, tuy nhiên, từ sâu trong lòng, chính bản thân hắn xem ra cũng rất yêu thích cái cảm giác này, cảm giác được người người thần phục.

Còn về phần hơn trăm võ giả ở đây, tại sao bọn họ lại thành tâm kính trọng Đăng Dương như thế? Thậm chí còn không tiếc cuối thấp những cái đầu cao ngạo để thể hiện sự cảm kích với một người xa lạ?

Điều này thật ra vô cùng đơn giản, bao gồm hai yếu tố.

Thứ nhất, từ hành động cứu vớt Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, hai thiên chi kiêu nữ tài trí song toàn khỏi bàn tay của tử thần, Đăng Dương đã chứng minh được, sức mạnh của hắn hoàn toàn vượt trội hơn tất cả mọi người có mặt ở nơi đây.

Mà thế giới này, vốn dĩ là lấy võ vi tôn, vì vậy, một cường giả như Đăng Dương xứng đáng được bọn họ tôn trọng.

Thứ hai, Đăng Dương cứu mạng Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung cũng đồng nghĩa với việc, hắn đã cứu sống tính mạng của bọn họ, mà ơn cứu mạng lại là cái ơn lớn nhất chỉ đứng sau ơn sinh thành, do đó, Đăng Dương còn xứng đáng nhận được nhiều hơn là một cái cuối đầu cảm kích của bọn họ.

Nhìn hàng trăm con người đang cuối đầu trước mình, Đăng Dương tuy rằng rất muốn hưởng thụ cái cảm giác cao cao tại thượng này lâu thêm một chút nữa, tuy nhiên, hắn vẫn hiểu được điều đó là không thể, thế nên đợi vài giây trôi qua thì liền phất tay nói

“Các ngươi không cần đa lễ, đều đứng dậy hết đi”

Đám người nghe thấy vậy, tất nhiên cũng không có ai phản đối, đều nhao nhao ngước đầu lên, trở lại bộ dáng khoan thai bình thường, chỉ là, hàng trăm ánh mắt tò mò vẫn chíu thẳng vào Đăng Dương, tựa như vô cùng muốn biết, đằng sau lớp áo choàng lông vũ màu đen đó của hắn, rốt cuộc là một con người như thế nào.

Bất quá, tò mò thì tò mò, không một ai dám lên tiếng yêu cầu Đăng Dương bỏ mũ trùm đầu ra để bọn họ thấy mặt cả. Một phần là bởi bọn họ cực kỳ tôn trọng Đăng Dương, tuy nhiên phần lớn chính là vì kinh sợ hắn.

Kinh sợ một vị cường giả mạnh hơn cả Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan, mặc dù bọn hắn vẫn là biết rõ, tu vi võ đạo của Đăng Dương chắc chắn không thể đạt đến cảnh giới Kình Quân.

Kết giới của Phế khu Cổ Loa không cho phép bất kỳ người nào có cảnh giới mạnh hơn Võ Tướng cao cấp tiến vào bên trong.

Nhìn một loạt ánh mắt soi mói của đám người dưới trướng, Nguyệt Yên Lan liền biết tất cả bọn hắn đang nghĩ cái gì trong đầu, cười nói

“Các ngươi không cần đoán già đón non, lão tiên sinh, ngài ấy chính là một Thập Tinh Hồn Sư, hơn nữa còn là một vị Thần Y cực kỳ cường đại”

Thủy Linh Lung cũng cười khẽ nói

“Do đó, tốt nhất các ngươi đừng có mà ngu ngốc làm cho lão tiên sinh khó chịu, các ngươi không chịu nổi cơn giận của ngài ấy đâu”

“Ô, thì ra là Hồn Sư, chẳng trách, chẳng trách!”

“Đúng thế a, Hồn Sư luôn luôn mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới một cái cấp bậc, nếu như vị lão tiên sinh này là Thập Tinh Hồn Sư cao cấp, vậy thì sức chiến đấu e rằng có thể sáng ngang với cường giả cảnh giới Kình Quân rồi”

“Thật là kinh khủng!”

“May mắn ngài ấy thuộc về phe chúng ta chứ không phải phe đối địch, nếu không, ta thật sự không biết, số phận của chúng ta rồi sẽ ra sao đây”

Tỷ lệ Hồn Sư trên võ giả là một phần một ngàn, chính vì vậy cho nên, dù là trong một đại thế lực như Tam Sơn Môn cũng không có bao nhiêu Hồn Sư, và điều đó cũng đã được minh chứng cực kỳ rõ ràng khi tất cả mọi người đang có mặt tại đây, không có lấy một ai là Hồn Sư cả.

Cùng với sự khan hiếm đó, cộng với khả năng chiến đấu bằng linh hồn lực vô hình vô chất, quỷ dị khó phòng, Hồn Sư đã trở thành một điều gì đó nhuốm màu thần bí trong suy nghĩ của tất cả võ giả, khiến cho bọn họ không tự chủ được mà sinh ra một sự nể sợ từ sâu trong linh hồn.

‘Thật sự là mạnh như thế sao?’ Ngô Thừa Dực thầm nghĩ trong lòng.

Hắn kính trọng Đăng Dương, điều đó là không sai, tuy nhiên hắn cũng là một con người đi theo chủ nghĩa hiện thực, những gì chưa được tận mắt chứng kiến, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng.

Đăng Dương có thể cứu được tính mạng Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, điều đó minh chứng cho sức mạnh của hắn, chuyện này là không phải bàn cải.

Thế nhưng, mạnh đến mức độ có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Kình Quân, những người đã câu thông với thiên địa, thoát khỏi trói buộc của phàm thai, luyện thành Nguyên Thể, lăng không phi hành, tự do tự tại? Cái này cũng là quá mức khó tin rồi.

Nên biết, cách biệt giữa Võ tưởng cao cấp và cảnh giới Kình Quân chính là một trời một vực, không có bất kỳ thứ gì có thể lấp đầy, địa với thiên, làm sao có thể so sánh?

Ôm tâm trạng ngờ vực, Ngô Thừa Dực bèn hỏi

“Vừa nãy, lão tiên sinh có nói cứ để việc tra hỏi cho ngài, không biết là ngài sẽ dùng cách nào để moi được thông tin từ hắn?”

Không thể tự dưng lại yêu cầu Đăng Dương bộc lộ bản lĩnh thật sự của mình, Ngô Thừa Dực chỉ có thể thông qua việc này để mà tra xét độ nông sâu của Đăng Dương.

Có thể nói, tâm trạng của hắn hiện giờ chính là tâm trạng bất phục của một thiên tài khi thấy kẻ khác vượt trội hơn mình, một kẻ đến cả người mà hắn cực kỳ tôn trọng, thiên chi kiêu nữ của Tam Sơn Môn - Nguyệt Yên Lan cũng phải dẹp bỏ sự kiêu ngạo của bản thân qua một bên, hết lời ca ngợi như thế.

Đăng Dương không biết đọc tâm thuật cho nên tất nhiên cũng không biết Ngô Thừa Dực đang nghĩ cái gì trong đầu, vừa nghe Ngô Thừa Dực hỏi thế thì nhàn nhạt đáp

“Cách gì sao? Để mà diễn tả thủ đoạn của lão phu thì có chút khó khăn, hay là các ngươi tự mình quan sát đi!”

Nói rồi, Đăng Dương liền tiến đến bên cạnh tên võ giả thân tàn ma dại đang nằm bất động trên mặt đất, nửa ngồi quỳ xuống, cánh tay quấn kín băng vải vươn ra khỏi lớp áo choàng đen rối, chộp mạnh vào đầu hắn ta.

“Hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng - Hắc Vũ Sưu Hồn!”

AAAAAAAAAAAAAAAAA!

Tên võ giả gào thét thất thanh trong đau đớn, cơ thể tàn tạ điên cuồng co giật như người bị động kinh, trong khi đó, khuôn mặt hắn lại méo mó, biến dạng đến nổi còn kinh khủng hơn những con quái vật ghê tởm nhất, khiến cho tất cả võ giả ở đây khi nhìn vào đều phải âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt kinh hãi.

‘Hắn ta phải chịu được nỗi đau lớn đến mức nào thì gương mặt mới có thể trở nên đáng sợ như vậy?’ Hơn trăm võ giả tự hỏi trong lòng

Hoàn toàn không có lời giải đáp cho câu hỏi này, chỉ có tiếng kêu la thảm thiết và tuyệt vọng của tên võ giả xấu số không ngừng vang vọng trong không gian.

Mười giây sau, tiếng hét la chợt tắt, cơ thể tên võ giả cũng theo đó mà đình chỉ vận động, chỉ có ánh mắt trống rỗng như vô hồn, hắn vẫn còn thở, hơi thở vô cùng mỏng manh nhưng linh hồn của hắn thì đã bị phá diệt.

Nhìn tình trạng sống không ra sống, chết không ra chết của tên võ giả đối địch, hơn trăm võ giả của hai đại thế lực lại tiếp tục âm thầm nuốt thêm một ngụm nước bọt khô khốc, ánh mắt khi nhìn đến Đăng Dương trong lớp áo choàng hắc vũ không giấu được nét kinh sợ toát lên từ sâu thẳm linh hồn.

Mà không chỉ bọn hắn thôi đâu, ngay đến cả Ngô Thừa Dực lúc này cũng đã phải hít vào một hơi khí lạnh. Thủ đoạn tra tấn người khác như thế này, vẫn là lần đâu tiên hắn được trông thấy, thực sự là quá mức kinh dị.

Chẳng cần làm bộ hung ác hay đe dọa cái gì, lão già mặt áo choàng đen kia chỉ cần một cái chạm tay nhẹ nhàn, và rồi tên võ giả kia liền gào thét và co giật như người điên.

Cho dù là những Hồn Sư của Tam Sơn Môn, hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy bọn họ có được thủ đoạn kinh khủng như vậy!

‘Chẳng lẽ kẻ này thật đúng như lời mọi người đã nói, sở hữu sức mạnh ngang ngửa với cường giả cảnh giới Kình Quân?’ Ngô Thừa Dực thầm nghĩ

‘Không, không nên kết luận sớm như thế được, không phải lão già này nói là có thể moi móc thông tin sao? Bây giờ thì hay rồi, tên võ giả kia chắc chắn vì quá đau đớn mà đã biến thành ngu ngốc, để xem lão ta làm như thế nào đây!’

Bất quá, lại một lần nữa lạnh lùng đánh gãy sự bất phục của Ngô Thừa Dực, Đăng Dương sau khi thả tay khỏi cái đầu bại liệt của tên võ giả thì liền đứng lên rồi chậm rãi nói ra với chất giọng già nua khô cằn

“Lão phu vừa mới sử dụng một thủ đoạn nho nhỏ, cưỡng chế tước đoạt ký ức của hắn ta và đã tìm ra một số thông tin thú vị, mọi người nghe cho kỹ…”

“Điều đầu tiên, không còn nghi ngờ gì nữa, những tên này chính là người của Phá Thiên Tông!”

Cả đám võ giả xung quanh vừa nghe thấy vậy thì ngay tức khắc xì xào bàn tán rôm rả cả lên, trong đó, không thiếu những tiếng chửi rũa chứa đầy phẫn nộ

“Ai da, ta biết ngay là, sử dụng độc trùng để ám toán người khác, ngoài Phá Thiên Tông ra thì còn ai vào đây nữa”

“Đám Phá Thiên Tông chó má, nếu như không có lão tiên sinh hổ trợ thì có lẽ, bọn chúng đã đạt được mục đích tiêu diệt tất cả chúng ta rồi, thù này mà không báo, lão tử quyết không làm người”

“Con mị nó tốt lắm, món quà ngày hôm nay, Phiêu Miễu Động và Tam Sơn Môn nhất định sẽ trả đủ, bao gồm cả vốn lẫn lời, tính toán không thiếu một xu!”

Đăng Dương đưa mắt nhìn đám đông kích động như vậy, ngược lại cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên, trầm giọng nói tiếp

“Điều thứ hai, toàn bộ kế hoạch ám toán này là do Ngọc Cổ Thanh một tay sắp đặt, với một mục tiêu duy nhất là tiêu diệt tất cả các ngươi, bao gồm cả người của Phiêu Miễu Động và Tam Sơn Môn”

“Hoặc ít nhất là tiêu hao sinh lực cũng như cầm chân các ngươi tại khu vực Vườn Thiên Dược này, tránh để các ngươi phá hỏng kế hoạch mà hắn đang rắp tâm chuẩn bị ngoài kia”

“Mà tính cho đến hiên nay, cũng đã mười hai ngày trồi qua rồi, sợ là kế hoạch của hắn cũng đã thành công”

“Kế hoạch đó là gì?” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động cao giọng hỏi

Đăng Dương nhàn nhạt lắc đầu

“Cái kết hoạch này cũng không có nằm trong ký ức của tên võ giả kia, cho nên lão phu không tài nào biết được. Xét cho cùng, hắn ta cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ của Ngọc Cổ Thanh mà thôi, không hơn không kém”

Ngô Thừa Dực nheo mắt nói “Mặc dù không biết cái kế hoạch của Ngọc Cổ Thanh là gì, thế nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng, nó có liên quan mật thiết đến cách thức mở ra Đại Thiết Môn cũng như là tiến vào bên trong vùng Nội Thành của phế khu Cổ Loa”

Lý Tiểu Kiều khoanh tay trước ngực, đôi mị nhãn lóe lên sát khí nồng đậm, cười lạnh không thôi, nói

“Cần đếch gì phải quan tâm đến kế hoạch của hắn ta, hiện tại, chỉ cần Phiêu Miễu Động cùng Tam Sơn Môn chúng ta tạm thời kết minh với nhau, việc tiêu diệt Phá Thiên Tông chính là chuyện vô cùng đơn giản”

“Lão tiên sinh, hiện tại đám người của Phá Thiên Tông đang ở đâu?”

Đăng Dương từ tốn đáp “Đang ở vị trí phụ cận khu vực Võ Chiến Đài, theo như ký ức của tên võ giả kia thì chính là đang khai phá một đại bảo tàng bí mật gì đó”

“Chỉ là, lão phu có linh cảm, rất có thể đây cũng là một cái bẫy khác mà Ngọc Cổ Thanh cố ý giăng ra, chờ đợi chúng ta tự động nhảy vào nộp mạng”

“Vậy thì theo ý lão tiên sinh, chúng ta phải làm sao?” Thủy Linh Lung nhíu mi hỏi

Hàng trăm ánh mắt, một lần nữa đổ dồn về phía Đăng Dương, bao gồm cả Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực, tất cả đều an tĩnh chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn, không biết từ lúc nào, bọn họ đã coi hắn như là một thủ lĩnh đích thực, kẻ đứng đầu của cả hai trận doanh.

Nghe vậy, Đăng Dương thoáng suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm đáp

“Trước hết, chúng ta cứ di chuyển đến khu vực Võ Chiến Đài cái đã, đồng thời với đó là tìm một vài tên võ giả thông hiểu tình hình của phế khu Cổ Loa mà tra hỏi kỹ càng”

“Hiện tại, những gì chúng ta biết được là quá ít, nếu cứ thế mà xông loạn vào trận địa của Phá Thiên Tông thì không khác nào tìm chết”

“Đối phó với những kẻ thích chơi mưu bày kế như Ngọc Cổ Thanh, chỉ quân số đông hơn thì vẫn chưa đủ! Ít nhất, chúng ta nhất định phải biết, hắn đang âm mưu chuyện gì mới được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.