Hào Quang Mặt Trời

Chương 260: Chương 260: Toàn quân tụ họp




Bổng nhiên bị hàng triệu độc trùng kịch độc bao phủ, tất cả võ giả của hai bên, dù cho tu vi có cao đến đâu đi chăng nữa thì mặt mày cũng không hỏi biến sắc, lâm vào hoảng loạn.

“Độc trùng… là độc trùng, con mẹ nó độc trùng ở đâu ra mà nhiều vậy?”

“Mọi người mau lập hàng rào phòng thủ”

“Phòng con em ngươi, phòng bằng niềm tin à? Chạy nhanh còn có cơ may sống sót”

“Chạy đi đâu? Chúng ta đã hoàn toàn bị bao vây”

“Thôi xong, con mịa nó… chết chắc rồi!”

Trái với dáng vẻ bối rối của đám người, Lý Tiểu Kiều ngược lại lại cực kỳ bình tĩnh, thủy hệ đấu khí dâng trào mãnh liệt, kiếm khí trong người ào ào phá không bay ra, cao giọng quát lớn

“Không được hoảng loạn, chúng tỉ muội Phiêu Miễu Động nghe lệnh ta, mau thi triển Phiêu Miễu Vạn Kiếm Trận!”

“Rõ!!!”

Hàng chục nữ đệ tử Phiêu Miễu Động vừa nghe thấy vậy, nét hoảng loạn trên mặt liền được trấn an không ít, dù không biết được đại trận có thể ngăn cản phô thiên tái địa độc trùng trước mắt hay không nhưng người nào người nấy đều cắt chặt hàm răng, xoẹt xoẹt rút ra trường kiếm bóng loáng, bắt đầu dựa theo sự chỉ huy của Lý Tiểu Kiều mà kết thành một kiếm trận khổng lồ với ngàn vạn tia kiếm khí sắc lạnh, trực tiếp đối đầu với đám mây độc trùng khổng lồ.

Cùng lúc đó, tại ngay bên cạnh, Ngô Thừa Dực cũng bùng nổ lôi điện màu trắng bạc, hóa thành một con lôi long dài hơn ba mươi mét, mạnh mẽ xông thẳng vào đám độc trùng đang ào ào trúc xuống, đồng thời quát to

“Đệ tử Tam Sơn Môn nghe lệnh, mau kết thành Tam Linh Vệ Nguyên Trận cho ta!”

“Rõ!” Tiếng hét vang dội dõng dạc vang lên

Tiếp sau đó, đoàn người của Tam Sơn Môn nhanh chóng một phân thành ba, tạo thành ba đỉnh của một hình tam giác đều, đem ba người Đăng Dương cũng như toàn thể nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động đều bao bọc bên trong.

Sau khi đã vào đúng vị trí, từng nhóm võ giả bắt đầu thôi động đấu khí đến mức tận cùng, hàng loạt đôi tay biến ảo vô số ấn kết với tốc độ cực nhanh và rồi đồng thanh hét lên một tiếng như dã thú điên cuồng.

“Chu Tước Đường – Liệt Diễm Thần Điểu”

“Bạch Hổ Đường – Mãnh Thú Sâm Lâm”

“Dạ Lang Đường – Huyết Ma Chết Chóc”

Chỉ thấy, nương theo những tiếng hét vang lên, tại ngay trên đầu của ba nhóm võ giả, hư ảnh ba đầu thần thú khổng lồ bắt đầu thành hình, gồm có một con chim đỏ hừng hực bốc chay, một con bạch hổ với làn da nhưng đúc từ kim cương và cuối cùng mà một con sói xám ba mắt phi thường hung ác.

Ba hư ảnh thần thú vừa hiện thì liền ngước đầu lên không trung mà gầm thét, và rồi, một vòng phòng hộ ánh sáng trong suốt như thủy tinh bổng nhiên xuất hiện, bảo vệ tất cả võ giả bên trong khỏi đám độc trùng hung ác.

Cứ thế, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, một bên chuyên chú phòng thủ, một bên điên cuồng tấn công, trong nhất thời đã ngăn chặn được cơn sóng độc trùng khủng bố.

Tuy nhiên, những cái gì ‘nhất thời’ cũng sẽ không thể kéo dài được lâu.

Đúng là với sự hợp sức toàn lực của hai đại thế lực cự đầu, sức mạnh có thể phát huy ra quả là không thể đong đếm được, thế nhưng, đối thủ của bọn họ lúc này lại là hàng triệu triệu con độc trùng vô cùng vô tận, nhiều không đếm xuể, cho dù không thể ngay lập tức nhấn chìm bọn họ trong cái chết tức tưởi thì cũng sẽ bào mòn sức lực của bọn họ trong tuyệt vọng và sợ hãi.

Và với tốc độ bào mòn hung liệt như hiện nay, sợ là không đến năm phút nữa thôi, tất cả đấu khí của cả hai bên đều sẽ bị tiêu hao toàn bộ, đến lúc đó, chỉ có đường chết.

Biết rõ điều này, sau khi thành công chặn đứng thế công của bầy độc trùng, Lý Tiểu Kiều liền vội vàng quay sang hỏi Thủy Linh Lung

“Thủy Linh Lung sư tỷ, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Nếu cứ tiếp tục thế này, đám tỷ muội sợ là không gắng gượng được bao lâu!”

Thủy Linh Lung nghe vậy, cũng không có lập túc đáp lời Lý Tiểu Kiều mà đưa làn thu thủy nhìn qua Đăng Dương

“Lão tiên sinh!”

“Được, cứ để lão phu” Đăng Dương khẽ gật đầu hiểu ý, cánh tay quấn kín băng vải lật nhẹ một cái đã lấy ra Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo từ trong túi đồ hệ thống, sau đó liền đưa lên miệng, khẽ hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàn thổi

A à a… á a… a à a… a a!

Từ cây sáo ngọc tinh mĩ, một giai điệu du dương say đắm bổng vang lên ngay giữa biển độc trùng bất tận.

Và với sự xuất hiện của tiếng sáo thứ năm, sự đồng nhất của bầy độc trùng bắt đầu xuất hiện sự sáo trộn

Xào… xào… xào… vo… vo… vo… vo…

Chỉ thấy, hàng vạn con độc trùng đang điên cuồng tấn công vòng phòng hộ của Tam Sơn Môn đột ngột đình chỉ hành động mà quay ra công kích lẫn nhau, tạo thành một cảnh tượng phi thường hỗn loạn.

-----*-*-----

Cách vị trí của đám người Đăng Dương trên dưới một trăm mét, tại trên một thân cây đại thụ nho nhỏ, một trong hai bóng người mặc võ phục lục sắc dừng lại tiếng sáo mà kinh nghi bất định thốt lên

“Tại sao lại có thêm tiếng sao thứ năm? Nó ở đâu ra, do ai thổi?”

Tên võ giả còn lại nghe vậy thì liền bắn ánh mắt, ra hiệu cho động bạn tiếp tục thổi sáo còn mình thì buông cây sáo khỏi môi, âm lãnh nói

“Chắc có lẽ là kẻ đã hạ sát Đồng Hà khi hắn thực hiện lần tập kích đầu tiên”

“Có điều cũng không cần lo lắng, chúng ta có đến tận bốn người, trong khi đó hắn ta chỉ có một mình, song quyền khó địch lại tứ thủ, trận chiến hôm nay, chúng ta khó có thể bị thua”

Nói rồi, hắn ta lại ‘hừ’ lại một tiếng, cười lạnh không thôi

“Không cần quan tâm đến hắn là ai, cái này là so đấu âm luật chứ không phải sức mạnh, vốn dĩ còn muốn để bọn chúng sống thêm tí nữa để hành hạ cho vui, bất quá, nếu như bọn chúng đã không thích sống nữa, vậy thì chúng ta liền thành toàn cho bọn chúng vậy”

“Thụy Du, đổi bài Khúc Ca Tử Thần đi, để cho tên đó biết thế nào mới là chơi trùng thật sự!”

“Ừm!” Tên võ giả gọi là Thụy Du gật nhẹ đầu, ánh mắt âm độc lóe lên sự hưng phấn, chuyển động những ngón tay thon dài trên từng lỗ sáo với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, biến tiếng sáo du dương thành một giai điệu dồn dập và ác liệt.

Ngay sau đó, tên võ giả còn lại cũng đưa cây sáo ngọc của mình linh, bắt đầu hợp tấu với tiếng sáo ác liệt của Thụy Du.

Và rồi, hai tiếng sao còn lại ở phương xa cũng đã rất nhanh bắt được tín hiệu bên này, nhanh chóng thay đổi thanh âm mê hoặc bằng Khúc Ca Tử Thần, bắt đầu một màn phản kích phi thường mạnh mẽ vào tiếng sáo của Đăng Dương.

------*-*------

Trở lại bên trong vòng phòng hộ do ba hư ảnh thần thú tạo ra, Đăng Dương cũng đã nhận ra sự chuyển biến giai điệu trong tiếng sáo của đối phương.

Ánh mắt giấu sau mũ trùm đầu của hắn hơi nheo lại, nhìn đến bầy độc trùng đã khôi phục lại ổn định từ cơn khủng hoảng, thêm vào đó, không khó để nhận ra, thế tiến công của bọn chúng lúc này đây còn hung hãn hơn khi trước đến mấy lần, khiến cho thời gian cầm cự của vòng phòng hộ từ năm phút thời gian đã giảm xuống chỉ còn chưa đến một phút.

Tình thế quả thực cực kỳ nguy nan.

Có điều, đối mặt với sự nguy nan này, sắc mặt Đăng Dương vẫn điềm nhiên như thường, thậm chí còn ẩn hiện một nét khinh thường nhàn nhạt.

Một tiếng sáo của hắn thôi, quả thật không tài nào địch lại cùng lúc cả bốn tiếng sáo của đối phương, bất quá, đừng quên một điều rằng, bản thân hắn còn là một gã Hồn Sư không tệ, chỉ cần hắn đem linh hồn lực cường đại của mình rót vào trong tiếng sáo, vậy thì mèo nào cắn miễu nào còn chưa biết đâu.

Nghĩ là làm, Đăng Dương liền không chút chần chừ, bắt đầu vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật, điều động đại lượng linh hồn lực từ sáu mươi sáu viên Lục Diệp Hồn Tinh, quán chú vào bên trong sáo ngọc trên tay, thổi ra từng tiếng ca thấm đượm dao động hồn lực cực kỳ bá đạo, quét ngang bốn phương tám hướng.

Và đúng như những gì hắn đã dự tính, tiếng sáo chứa đựng hồn lực bên trong của hắn đã dễ dàng đánh nát sự hợp tấu ác liệt của bốn tiếng sáo kia, một lần nữa khiến cho hàng triệu con độc trùng đình chỉ công kích mà quay ra cắn giết lẫn nhau, khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

Không dừng lại ở đó, sự hỗn loạn này so với trước kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, cơ hồ đã lan rộng ra khắp toàn bộ bầy độc trùng, khiến cho mọi sự cố gắng tiêu diệt đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động của Phá Thiên Tông đều đổ sông đổ biển.

“A, ngừng công kích rồi!” Một tên đệ tử Tam Sơn Môn nhạy cảm nhận ra sự biến hóa kỳ lạ của bầy độc trùng liền kinh ngạc nói

“Đúng thế, luồng áp lực khủng bố đè nặng lên vòng phòng hộ đã không còn nữa”

“Mọi người nhìn kia, bọn chúng hình như đang cắn giết lẫn nhau!”

“Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”

Trong đám võ giả của hai đại thế lực, những tiếng kinh hô, ngạc nhiên và cả những tiếng thở phào nhẹn nhỏm không ngừng vang lên, và mặc dù không biết chuyện quái gì đang diễn ra trước mắt, nhưng có thể giữ lại được mạng nhỏ, bọn hắn đã mừng lắm rồi.

Cảm thấy mọi chuyện đã đi đúng quỹ đạo do mình sắp đặt, Đăng Dương liền đánh ánh mắt ra hiệu cho Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan ngay bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ, thời điểm phản công đã đến.

Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ngay khi nhận được tín hiệu của Đăng Dương, liền biết hắn đang muốn ám chỉ điều gì, cho nên cả hai đều không chút do dự, lập tức cao giọng ra lệnh cho người của mình.

“Đệ tử Tam Sơn Môn nghe lệnh, lập tức thu hồi Tam Linh Vệ Nguyên Trận rồi chia ra, truy tìm chủ nhân của những tiếng sáo kia cho ta!”

“Chúng tỉ muội Phiêu Miễu Động nghe lệnh, mau triệt tiêu Phiêu Miễu Vạn Kiếm Trận rồi hợp tác với người của Tam Sơn Môn, truy bắt những kẻ đứng sau cuộc tập kích này, sống chết đều được!”

“Đồng thời cũng không cần sợ, toàn bộ bầy độc trùng lúc này đã được người của ta không chế, chúng sẽ không tấn công các ngươi đâu, do đó cứ buông tay mà hành động”

Vừa nhận được mệnh lệnh cấp trên, hơn trăm võ giả của cả hai bên, không quản là nam hay nữ thì đều nhất quyết dõng dạc hô vang

“Rõ!!!”

Sáu đó, cả đám liền chia thành từng nhóm nhỏ ba người, phân ra khắp bốn phương tám hướng mà không chút sợ hãi hay do dự nào, lao thẳng vào bầy độc trùng phô thiên tái địa, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ được giao.

Bọn họ ngưỡng mộ ai, chính là Nguyệt Yên Lan

Bọn họ tôn thờ ai, chính là Thủy Linh Lung

Với trí tuệ và bản lĩnh thuộc hàng đỉnh cao của mình, quyết định mà Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đưa ra, tất nhiên sẽ không có bất kỳ sai lầm gì, và tất cả bọn họ đều tin tưởng vào điều đó.

Chính vì thế cho nên, ngay khi nhận được mệnh lệnh của hai người, không có bất kỳ âm thanh dị nghị nào, chỉ có sự chấp hành tuyệt đối mà thôi.

“Linh Lung, chúng ta có cần tham gia truy bắt với bọn hắn hay không?” Thấy tất cả võ giả đã lao người đi trong sự an toàn tuyệt đối, Nguyệt Yên Lan liền quay qua nhìn thân ảnh yểu điệu bên cạnh, hỏi

“Không cần thiết!” Thủy Linh Lung khẽ lắc đầu, ánh mắt thủy mặc dừng lại trên người Đăng Dương vẫn đang chuyên chú thổi sáo, nét mặt không giấu được sự kính trọng và sùng bái, cười khẽ nói

“Chỉ mấy tên sâu bọ mà thôi, để đám người bên dưới hành động là được, nhiệm vụ của chúng ta là ở lại đây, thủ vệ cho lão tiên sinh không gặp bất kỳ một đòn đánh lén âm hiểm nào”

Nguyệt Yên Lan nghe nói vậy cũng là gật đầu tán thành, nhìn kẻ khoát chiếc áo choàng lông vũ duy một màu đen với ánh mắt tràn đầy hâm mộ, cảm khái không thôi, nói

“Ngươi nói đúng, chỉ cần lão tiên sinh còn chế ngự được bầy độc trùng này, người của Phá Thiên Tông ắt không đường trốn thoát!”

“Hài, lão tiên sinh đúng là lúc nào cũng có thể khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, từ y thuật cao siêu xuất thần nhập hóa cho đến thủ đoạn Hồn Sư thần bí khó dò, nay lại còn thông thạo bí kỹ khống chế độc trùng siêu việt hơn cả Phá Thiên Tông, quả thật là không hâm mộ không được, không thần tượng không xong mà!”

Khoảng mười lăm phút sau

Vo… vo… vo… vo….

Hàng triệu con côn trùng che kín bầu trời bắt đầu mỏng dần, mỏng dần, mỏng dần rồi đến cuối cùng là hoàn toàn tiêu biến, một lần nữa đến cho những tia sáng ấm áp của mặt trời, chiếu xuống nhân gian.

Mà bầy độc trùng đã tán đi cũng đồng nghĩa với việc, tất cả những kẻ chủ mưu đứng sau hành động tập kích đáng hận này cũng đã xa lưới.

Bịch… bịch… bịch… tiếng túi thịt tơi trên mặt đất.

Hàng trăm võ giả được hai người Nguyệt Yên Lan cử đi lúc này cũng đã trở lại, và về cùng với bọn họ còn có hai cái xác lạnh băng và một tên võ giả thân tàn ma dại.

Lý Tiểu Kiều lạnh lùng bước qua hai xác chết, đi đến trước mặt Thủy Linh Lung, ôm quyền bẩm báo

“Thủy Linh Lung sư tỷ, sau một hồi tra xét trong bán kính 1 km, chúng ta tìm được tổng cộng bốn kẻ mai phục”

“Trong đó, có hai kẻ ra sức phản kháng đã bị chúng ta chém giết ngay tại chỗ, chính là hai cái xác này đây”

“Một kẻ khác thì ngay khi thấy chúng ta tìm đến liền dứt khoát quay đầu bỏ chạy, tuy nhiên, hắn chạy chưa được bao lâu thì đã bị vô số độc trùng cắn xé, ăn đến xương cốt cũng không còn”

Khẽ dừng lại một chút, Lý Tiểu Kiều liếc ánh mắt sắc như dao cạo về phía tên võ giả thân tàn ma dại còn sống sót cuối cùng, lạnh lùng nói

“Chỉ có duy nhất mỗi tên này là kẻ duy nhất mà bọn muội có thể bắt sống được”

“Đồng thời, bọn muội cũng đã kiểm tra sơ qua, những kẻ này, ngoại trừ bộ võ phục có khả năng ngụy trang đặc biệt ra, trên người hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì để chứng tỏ thân phận, đến cả huy hiệu môn phái cũng không có”

“Thậm chí trước cả khi bại trận, bọn chúng còn rắp tâm phá hủy luôn vũ khí của bản thân là những cây sáo ngọc, xem ra chính là không muốn những cây sáo này rơi vào tay chúng ta”

“Do đó, nếu muốn xác định bọn chúng là do ai phái tới, sợ rằng sẽ có chút khó khăn!”

“Có gì mà khó!” Ngô Thừa Dực không cho là đúng, khoanh tay cười nói “Cứ giao hắn cho ta, chỉ cần nửa tiếng, ta chắc chắn sẽ moi được tất cả thông tin cần thiết”

Vừa nghe thấy vậy, Lý Tiểu Kiều liền quay ra trừng mắt với Ngô Thừa Dực một cái, khinh bỉ nói

“Ý của ngươi là tra tấn? Quả thật là một suy nghĩ ngu ngốc, nhìn tình trạng nửa sống nửa chết của hắn, không nói đến nửa tiếng, chỉ cần một phút dụng hình thôi là đã đủ đến hắn chết một ngàn lần rồi, đến lúc đó, để ta xem ngươi moi ra được cái gì?”

“Nữ nhân chua ngoa, ngươi vừa nói ai ngu ngốc đó, nói lại lần nưa ta xem!” Bị Lý Tiểu Kiều chỉ trích thẳng mặt, Ngô Thừa Dực liền có chút nóng máu quát lên

Lý Tiểu Kiều không chút yếu thế, nhướng mày quát lại “Ta chính là nói ngươi đó, cái thứ nam nhân đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!”

“Ngươi!!!”

Thấy phó thủ lĩnh hai bên lại bắt đầu lăm le đánh nhau, Đăng Dương không khỏi thở dài một tiếng, cười khổ nói

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, việc tra hỏi này, cứ để lão phu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.