Sáng hôm sau, khi Vân Khánh tỉnh dậy thì thấy trên bàn đã bày xong điểm tâm sáng, dù đơn giản chỉ có cháo trắng và một ít cải muối. “Tinh Yên” và Thụ Nhân đã ngồi sẵn chờ đợi.
– Vân Khánh, muội vào ăn điểm tâm đi.
“Tinh Yên” nhẹ nở nụ cười nói.
Vân Khánh thoáng khó hiểu, dường như có gì đó thay đổi mà nàng không nhận ra. Nàng mãi chần chừ đứng đó, đột ngột Kiến Văn xuất hiện phía sau, kéo nàng ngồi vào bàn.
– Tỷ… tỷ…
Vân Khánh ấp úng gọi, nàng bây giờ không biết nên gọi người mặt mặt mình là gì.
Như cảm nhận được sự khó xử của Vân Khánh, “Tinh Yên” mở lời:
– Muội có thể gọi ta là Uyển Nhã!
Uyển Nhã?
Nàng đã chịu thừa nhận thân phận của mình? Như vậy, đêm qua cuộc nói chuyện giữa nàng và Thụ Nhân đã có kết quả tốt đẹp? Nhưng nhìn gương mặt tràn đầy kinh ngạc bây giờ của Thụ Nhân, có lẽ chính hắn cũng không ngờ tới.
Uyển Nhã khẽ khép mắt, ăn năn nói:
– Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người…
Mọi người khách sáo nói với nhau vài câu rồi bắt đầu ăn sáng trong không khí ngượng ngùng.
Cuối cùng, Vân Khánh vẫn không kiềm lòng được, lên tiếng hỏi Uyển Nhã:
– Xin lỗi, nhưng mà… tỷ có thể nói cho ta biết vì sao tỷ lại… mang tên của Tinh Yên được không?
Uyển Nhã đưa mắt nhìn Vân Khánh, Vân Khánh chột dạ bào chữa:
– Xin lỗi mà… nhưng thật sự ta rất muốn biết tung tích của Tinh Yên hiện…
– Là nàng đã cho ta cái tên đó!
Uyển Nhã đột ngột lên tiếng cắt ngang lời của Vân Khánh. Vân Khánh bất ngờ trợn mắt nhìn.
– C… cho?
Uyển Nhã gật đầu. Vân Khánh và Thụ Nhân ngây người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kiến Văn chau mày suy nghĩ gì đó.
– Tỷ… tỷ nói cho là thế nào?
Vân Khánh vẫn không hiểu, Uyển Nhã từ tốn giải thích:
– Biến cố của ta, chắc mọi người đã biết ít nhiều. Gia tộc ta bị hàm oan, toàn gia bị sát hại, ta là người duy nhất trốn được… Trên đường lưu lạc, ta được Tinh Yên cứu giúp, nàng kể cho ta nghe rất nhiều về thế giới nàng đã sống. Lúc đó, ta hèn yếu chỉ muốn trốn tránh hiện thực… Vậy là, nàng nói: nếu ta muốn, nàng sẽ cho ta cái tên của mình, ta không còn là Uyển Nhã, vậy… ta không cần bị cắn rứt nữa…
Thụ Nhân cảm động, nghĩ tới những ngày Uyển Nhã đã trãi qua, không kiềm được mà rưng rưng nước mắt, hắn cố quật cường không để nước mắt ra xuống.
– Uyển Nhã tiểu thư…
Chứng kiến cả gia tộc bị sát hại trước mắt, trong khi nàng yếu đuối không có khả năng chống lại, việc đó đau đớn tới mức nào.
– Tỷ tỷ của ta…
Vân Khánh thì nghĩ rằng Tinh Yên cảm thấy Uyển Nhã thật đáng thương nên mới nói những lời đó, khiến nàng có động lực sống.
Đột ngột, Kiến Văn lên tiếng:
– Nàng có thể nói lại những gì Tinh Yên đã kể với nàng hay không?
Ba người nhìn Kiến Văn khó hiểu. Kiến Văn vẫn khăng khăng như vậy, hắn cảm thấy trong đây có khúc mắc, hắn không tin lại có người tốt đến mức từ bỏ thân phận, quá khứ của mình để thành toàn cho một kẻ xa lạ. Hắn cảm thấy Tinh Yên có gì đó không ổn!
– Được rồi! Ta sẽ nói! Tinh Yên từng nói thế giới mà nàng đã từng sống, rất khác với thế giới này, đó là một nơi mọi người cố gắng không để chiến tranh xảy ra, để những đứa trẻ đều được đi học… Nơi của nàng sống, là một thị trấn nhỏ… Nhiều năm trước, cha nàng dẫn về một bé gái, gọi là Vân Khánh, cha mẹ của Vân Khánh bị tai nạn đã qua đời. Vân Khánh mới đầu cũng khó hòa nhập với mọi người, dần dần bộc lộ ra là một cô nương rất xôi nổi, đáng yêu…
Vân Khánh lần đầu tiên đi học…
Cha mẹ vui mừng…
Mọi người đang tổ chức lễ hội…
Trong trường học, tổ chức cuộc thi diễn kịch, vở kịch được chọn là…
Ngày Vân Khánh sinh nhật, mẹ đã làm…
Ngày… tháng…, một cơn lũ quét qua, tất cả mọi người và người dân cả nước đã đồng lòng…
Ngày...tháng..., Vân Khánh thi đậu trường...
Ngày... tháng..., cha được thăng chức...
Ngày... tháng... năm..., nhận được tin báo: cha mẹ gặp tai nạn, đã qua đời...
Càng nghe, Vân Khánh càng tái mặt, đó đúng là toàn bộ những gì đã trãi qua trong quá khứ của nàng và Tinh Yên, nhưng mà... nàng cảm thấy sợ! Có điều gì đó không đúng!
- Không thể nào!!!
Vân Khánh hét lên...
- Chị ấy không thể nào nói về tai nạn đó với giọng điệu như vậy được...
Vân Khánh còn nhớ rất rõ ngày đó, ngày chú thím gặp tai nạn... Đó là một ngày rất bình thường, hôm đó chú thím có việc ra ngoài cùng nhau, chỉ còn nàng và Tinh yên ở nhà. Khi đó trên tivi đang chiếu một bộ phim hoạt hình nàng rất thích, nàng xem rất say mê, cười ha hả, còn Tinh Yên... vẫn ngồi ở một góc ghế sofa. nàng đã quá quen với tính cách ấy của Tinh Yên, không thích những chuyện quá ồn ào, Tinh Yên chỉ lẳng lặng dõi mắt nhìn theo và đôi khi sẽ nở một nụ cười rất dịu dàng.
Tinh yên thích vẽ và vẽ rất đẹp! Đôi khi, Tinh Yên nhìn sự vật trước mắt và vẽ lại, bức tranh khác đi rất nhiều, có thể trở nên đẹp hoặc xấu hơn, Vân Khánh hiểu, đó là hình ảnh phản chiếu trong mắt của Tinh Yên...
Tinh Yên đặc biệt vậy đấy!
Là người chị thanh khiết của nàng! Là người chị hoàn mỹ nhất trong lòng nàng!
...
Cho nên, Tinh Yên tuyệt đối sẽ không nói về tai nạn thương tâm đó một cách hờ hững như vậy đâu!
Nhưng mà... biết đâu, bởi vì quá đau lòng nên Tinh Yên không muốn nhắc tới, chỉ nói lướt qua?
Vân Khánh tự an ủi bản thân:
- Cũng có thể...
Nhưng ngay lúc đó, Kiến Văn như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Vân Khánh, khi tuyệt tình nói ra:
- Các ngươi có thấy vấn đề trong câu chuyện này không? Trong câu chuyện này, không hề xuất hiện người tên gọi Tinh Yên!
Giống như... nàng không tòn tại ở đó!