Hạo Thiên Vương Phi

Chương 13: Chương 13: Trong suốt như gương, phản chiếu cả thảy




Trở lại vùng đất khô cằn gần biên giới phía Bắc.

Thời gian gần đây, tài năng vẽ tranh lạ lùng nhưng kỳ diệu của người gọi là Vô Danh được bàn tán rất nhiều, không chỉ bức tranh của nàng rất có thần mà hơn hết tiền công của nàng cũng tính rất rẻ, nhất là đối với người nghèo, nên ai nấy có cũng có suy nghĩ muốn vẽ một bức tranh cho mình, nhất là với những gia đình sắp có người thân nhập ngũ.

Vô Danh cũng nhờ thế mà tạm sống qua ngày.

Một hôm, có một đại hán cao lớn dừng bước trước quầy hàng của nàng, Vô Danh dừng bút, đưa mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình. Đại hán đó không những cao lớn mà có gương mặt cũng rất hung tợn, đôi mắt hẹp dài đầy tròng trắng đang mở trừng nhìn nàng, ồm ồm cất tiếng nói:

– Nghe nói cô nương biết vẽ tranh?

Vô Danh cười cười gật đầu.

– Phải, ngài muốn vẽ tranh cho mình sao?

Đại hán gật gật đầu, lại hỏi:

– Ta xấu như vậy, cô nương có thể vẽ được không?

Vô Danh mỉm cười, ngoắc ngoắc tay mời đại hán đó ngồi xuống.

– Đương nhiên là được rồi. Ngài ngồi tạm ở đây đi.

Đại hán khoanh chân ngồi xuống mặt đất, cả người gồng cứng giữ lưng thật thẳng, cũng không dám nhìn thẳng cô nương người ta.

Vô Danh lấy một trang giấy mới, bắt đầu phác thảo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc bức vẽ đã hoàn thành.

– Ngài xem, đây là tranh của ngài.

Đại hán đó vốn dĩ cũng không hy vọng gì nhiều, hai tay cầm lấy bức tranh Vô Danh đưa tới. Đến khi nhìn thấy nhìn ảnh trên đó, hắn giật nẩy mình, lắp bắp nói:

– Cô… cô nương… cô không vẽ nhầm chứ?

Vô Danh vẫn chỉ mỉm cười.

Đại hán có chút kích động nói:

– Người trông hiền từ trong bức tranh này là ta thật sao?

Vô Danh gật đầu. Đại hán vẫn không tin lắm.

– Nếu ngài không tin, ngài có thể mang nó đi hỏi người khác.

– Thật sao?

– Ừ, nếu họ bảo không giống, tôi có thể không lấy tiền của ngài mà.

Thế rồi đại hán nửa tin nửa ngờ, mang theo bức tranh đi hỏi người đi đường.

– Này, cho hỏi…

Lão nhân bị đại hán gọi quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy gương mặt bợm trợn đang căng thẳng của đại hán thì giật nẩy mình.

Đại hán ngại ngùng nói:

– Lão bá, nhờ lão xem thử tôi có giống với người trong bức tranh này không?

Lão nhân thoạt nhìn người trong bức tranh có phần xấu xí nhưng toát lên nét hiền từ, chất phác hoàn toàn khác biệt với tên đại hán thô kệch trước mắt lão. Lão định trả lời lại thấy vẻ mong mỏi, lo lắng của đại hán thì ngập ngừng xem lại bức tranh mấy lần nữa để so sánh. Sau nhiều lần như vậy, đột nhiên, lão thốt nên:

– Quả thật rất giống nha!

Đại hán kích động hỏi:

– Thật sao? Giống nhau thật à?

Lão nhân cầm lấy bức vẽ nhìn thêm nhiều lần nữa, quả thật gật gù nói:

– Đúng vậy…

Đại hán nghe lão nhân cam đoan vậy thì mừng lắm, hắn thật không thể ngờ mình lại có mặt hiền lành như vậy.

Vô Danh đang ngồi tiếp tục vẽ dưới mái che xập xệ của của mình thì đại hán lúc nãy hớt hơ hớt hãi chạy lại nói:

– Cô nương, ta đã hỏi mấy người rồi. Ai cũng nói ta rất giống với người trong bức ảnh này…

Vô Danh mỉm cười, nói:

– Vậy là tốt rồi.

Đại hán lau lấy mồ hôi trên mặt mình, cất kỹ bức tranh vào trong người, lấy ra một nắm đồng bạc để xuống trước mặt Vô Danh.

– Cô nương, đây là toàn bộ số tiền ta có, ta sẽ trả công cho cô…

Vô Danh lại cười, đưa tay lấy đúng ba đồng trong số tiền mà đại hán đưa, nói:

– Ta chỉ cần bao nhiêu đây thôi!

Đại hán cảm thấy Vô Danh ngai ngùng, lại nói:

– Cô nương, số tiền này thật sự không đủ để trả công cho cô nương đâu. Xin cô nương hãy nhận lấy…

Vô Danh lắc đầu nói:

– Ta cũng có nguyên tắc của mình! Lấy đủ số tiền cảm thấy là đủ! Nên xin ngài đừng khó xử.

Đại hán ngây người một lúc, từ tốn nói:

– Ta đã hiểu rồi! Rất cám ơn cô nương…

Hắn đã từng nghe vị họa sĩ này không lấy tiền của người nghèo, nàng quả thật đúng như lời đồn, thậm chí còn tốt hơn cả trong những lời đồn nữa.

Tưởng thế là xong rồi, nào ngờ đại hán đấy lại lần nữa xuất hiện.

Tinh Yên nhìn đại hán đặt ba cái bánh bao được gói gém cẩn thận xuống và nói:

– Đây là chút lòng thành của ta, mong cô nương nhận lấy.

Lần này, Vô Danh không từ chối, nở nụ cười nhẹ nhàng nói:

– Cám ơn…



Đại hán đó vui vẻ ra về, ngay sau đó, có một thương nhân béo mập, mặt hiền từ dẫn theo hai tên sai vặt bước đến.

– Cô nương, nghe nói cô nương ở đây vẽ tranh à?

Vô Danh nhìn thương nhân, đáp:

– Phải.

Thương nhân nói:

– Vậy cô hãy vẽ cho ta một bức tranh, ta sẽ trả cho cô hậu hỉnh.

Vô Danh thoáng gật đầu, bắt đầu lấy giấy trắng ra vẽ.

Tên sai vặt đã chuẩn bị ghế nhỏ cho chủ nhân của mình, thương nhân chễm chệ ngồi xuống làm mẫu cho Vô Danh vẽ.

Bởi vì trời đang giữa trưa, ngồi lúc lâu dưới nắng dù có hai tên sai vặt thay phiên nhau quạt mát, thương nhân cũng cảm thấy nóng cả người, mồ hôi túa ra, chảy dài trên mặt.

Thương nhân có chút hấp tấp giục:

– Cô nương, cô vẽ xong chưa?

Vô Danh hý hoáy mấy nét vẽ cuối rồi đưa cho thương nhân bức tranh của mình.

Thương nhân mong chờ nhận lấy rồi bắt đầu nổi giận đùng đùng khi nhìn bức vẽ hắn.

Trong đây nàng rõ ràng là vẽ quỷ dữ mà, có chỗ nào giống hắn cơ chứ?

Hai tên sai vặt phía sau lén nhìn vào bức tranh mà cảm thấy sợ hãi.

– Cô nương, cô đây là nhạo báng ta sao?

Vô Danh đưa mắt nhìn thương nhân, khẽ hỏi:

– Ngài cảm thấy không giống sao? Tôi thấy rất giống mà?

Thương nhân lại càng nổi giận.

– Cô có biết ta là ai không? Ta là thương nhân có tiếng ở Thánh Thiên Quốc này, không ai không biết ta còn là một đại thiện nhân, chuyên cứu giúp người nghèo, cô nương lại dám vẽ ta ra như vậy sao?

Vô Danh có chút mệt mỏi nói:

- Ngài có thể đi hỏi những người khác mà, nếu họ nói không giống, tôi không dám nhận tiền của ngài đâu.

Thương nhân đùng đùng tức giận, giậm chân nói:

- Được! Được! Ta sẽ đi hỏi mọi người, nếu có một người nói không giống, ta sẽ dỡ biển hiệu của ngươi!

Vô Danh thở dài, nàng làm gì có biển hiệu cho lão tháo đây.

Thế là thương nhân tức tối gặp ai trên đường cũng bắt lại hỏi:

- Ngươi cảm thấy bức tranh này có giống ta không?

Ai nấy đều giật mình khi bị lôi kéo, lại thấy gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của thương nhân thì đâm sợ hãi, vội gật đầu nói: “giống, giống!” rồi bỏ chạy.

Hết mấy người đều như vậy, thương nhân lại càng điên tiết, hầu như ai đi trên đường cũng bị bắt lại hỏi, nhưng ai cũng trả lời một câu y nhau.

- Giống!!!

Cuối cùng, thương nhân cũng quay lại chỗ của Vô Danh, bức tranh đã bị nắn nắm chặt trong tay tới nát ra, hắn thở phì phò, mặt vì tức giận mà đỏ gắt lên, trông càng dữ tợn.

- Được! Được lắm! Tiền...

Thương nhân đưa một tay ra, gả sai vặt liền hiểu ý mà đặt túi bạc vụn vào tay lão. Thương nhân dốc ngược túi tiền làm bạc tỏng đó rơi đầy ra đất.

- Đây là tiền trả cho ngươi đó!

Thương nhân gắt gỏng quát tháo rồi ra lệnh cho hai tên sai vặt:

- Các ngươi mau tháo bỏ chỗ này cho ta!!!

Hai tên sai vặt liền vâng vâng, dạ dạ rút mấy thanh tre chống làm màn che của Vô Danh quảng đi mất.

Đến khi thấy hả dạ rồi, thương nhân mới đùng đùng bỏ đi.

Màn che bị tháo mất, bây giờ thành ra Vô Danh ngồi dưới nắng mặt trời. Nàng từ nãy vẫn ngồi im bất động như vậy, như thể những kẻ kia quấy phá không liên can đến nàng.

Lại có người đến.

Hôm nay thật đông khách nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.