Ngay khi Harry ở đại lộ Alpha tiến hành đại thu mua, Hogwarts tốc hành cũng khởi động. Lúc này lấy Draco, Blaise, Pansy dẫn đầu các học sinh Slytherin đều tới ghế lô nhà Potter, nhưng khi thấy năm vị phù thủy thành niên đang chơi gobstones hơn nữa hăng hái bừng bừng, bọn họ không khỏi kẹt ở cửa.
“Ha ha! Nana, tôi nói thế nào, chơi gobstones cậu thua rất thảm!” Là tuyên cáo kiểu Gryffindor.
“A, không, này không khoa học...” Lại bị phun một ngụm bùn nhão Rowena nỉ non.
“Nana, chơi cái này cần gì khoa học? Bất quá là chút kỹ xảo nho nhỏ mà thôi...” Mặt Salazar sạch sẽ nhất, hiển nhiên là cao thủ, “A, các con đã tới rồi?” Salazar quay đầu thấy các học sinh kẹt ở cửa, lập tức lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ trong lòng, bắt lấy sư tử chơi khá bẩn nhà mình, vươn tay lau mặt cho anh, “Nếu đã tới, vậy vào đi.”
Nhìn xà tổ thuần thục, bầy rắn nuốt nướt bọt, trong lòng điên cuồng mà quát: là ai nói Slytherin và Gryffindor bất hòa!!!!!!!!
“A, cần chút điểm tâm sao?” Helga bưng lên điểm tâm, đặt trước mặt bọn nhỏ.
Draco hào phóng nhất nhón một khối, những người khác học theo. Nhưng ngoại trừ Draco, Pansy và Blaise, đều là trực tiếp quăng vào miệng, kết quả bị vị cay độc dằn vặt đến nước mắt giàn giụa. Bọn Draco nhún vai —— chỉ biết là thế...
Sau đó năm vị phù thủy thành niên không phúc hậu cười to, Salazar rất nhanh biến ra đủ số lượng ly thủy tinh hoa quý, Godric lập tức rót vào nước lọc, hai người hợp tác ăn ý.
Hogwarts tốc hành yên tĩnh chạy về phía bắc, phong cảnh ngoài cửa sổ ngày càng không rõ, mây trên đầu cũng tích càng dày. Người trong thùng xe trước sau như một đùa giỡn. Nhưng ghế lô này lại cực kỳ an tĩnh, năm vị phù thủy thành niên bắt đầu đánh cờ phù thủy, thuận tiện biến cho các Slytherin mấy bộ, vì vậy, bầy rắn hiếu kỳ hành tung của Harry đối mặt năm vị phù thủy vĩ đại chỉ có thể nghe lời.
Buổi trưa, trời đổ mưa, gò núi liên miên chập chùng ngoài cửa sổ dần lờ mờ. Ngay sau đó bầy rắn nghe Helga lo lắng nói: “Lại mưa rồi, không biết tiểu quỷ đầu thế nào...”
“Hehe, yên tâm đi, thằng bé sẽ chiếu cố tốt bản thân. Bất quá, cơn mưa này rất không bình thường...” Peclers hí mắt nhìn về phía bầu trời mây đen rậm rạp ngoài cửa sổ xe.
“Bất quá là vài thứ dơ bẩn, giao cho sư tử ngốc là được, cậu ấy thành thạo.” Bên kia Ravenclaw cầm sách nói.
“Tôi không ngốc. Sal, Sal, anh không ngốc.” Godric gần nhất bị xa lánh có chút đáng thương, vì vậy cầu tự chủ nhà mình an ủi, điều này khiến Ravenclaw lại trừng mắt, sau đó bất đắc dĩ liếc trắng.
“Được rồi, anh không ngốc.” Salazar bất đắc dĩ xoa tóc Godric, trấn an, “Điểm này, em biết là được.”
Ngay khi các học sinh hoàn toàn hóa đá nhìn Salazar trấn an Godric, hạt mưa ngoài cửa sổ xe nặng dần, cửa sổ thủy tinh ảm đạm phát ra ánh sáng màu xám, ngày một đen. Thẳng đến khi đèn treo trên hành lang lóe lên, kế phụt tắt. Xe lửa ầm ầm vang, mưa tiếp tục rơi, gió đang gào thét.
“Sao vậy?” Helga tới cạnh cửa sổ xe, cố gắng nhìn rõ bên ngoài.
Lúc này, xe lửa ngày càng chậm, theo tiếng pít-tông dừng lại, gió và mưa va vào cửa sổ càng vang dội. Các học sinh nghe được tiếng huyên náo xôn xao ngoài ghế lô, nhưng bọn họ tin tưởng Hogwarts tốc hành, không có nơi nào an toàn hơn nơi này.
Xe lửa xóc nảy rồi dừng, tiếng bang bang xa xa nói cho bọn họ, không ít hành lý vì quán tính rơi khỏi giá. Rồi, không ai báo trước, tất cả đèn điện dập tắt, bọn họ chìm vào bóng tối.
Tiếng tê tê và tiếng la thống khổ ầm ĩ truyền đến.
“Gody, thật là lũ sinh vật dơ bẩn kia, sao chúng dám...” Helga bị tức điên rồi!
“Godr, anh đi xem đi.” Giữa bóng tối không thấy rõ gương mặt Salazar, thế nhưng giọng ông là phẫn nộ bị đè ép.
“Pec, Hel, lát nữa chúng ta cần rất nhiều socola.” Salazar nói, “Nana, cậu về trước Hogwarts, cầm lại quyền hạn hiệu trưởng, bao quát quyền hạn phó hiệu trưởng. Nhớ kỹ, nói cho gia tinh tòa thành, làm thêm vài món ngon. Còn lại không cần tiết lộ.”
“Được. Bất quá, sợ rằng các tiểu phù thủy vừa nhập học cần các cậu trọng điểm trấn an.” Làm người đa mưu túc trí, Rowena nhắc nhở.
“Đã biết. Mau đi đi.”
Các Slytherin ở thùng xe nghe được đoàn tàu truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng quát. Đều sợ hãi. Bọn họ thông minh đại khái biết đó là gì, làm quý tộc, bọn họ đã từ chỗ cha mẹ rõ một số nội tình——
Giám ngục!
“Đừng lo lắng, bọn nhỏ.” Salazar nhận ra các tiểu phù thủy sợ hãi, lập tức nói, sau đó chợt nghe đoàn tàu mơ hồ truyền đến tiếng ca của Godric, làn điệu rất ưu mỹ rất khiến người dấy lên hy vọng và ý chí chiến đấu.
Hogwarts, Hogwarts, Hoggy Warty Hogwarts,
Teach us something please,
Whether we be old and bald,
Or young with scabby knees,
Our heads could do with filling,
With some interesting stuff,
For now they're bare and full of air,
Dead flies and bits of fluff,
So teach us things worth knowing,
Bring back what we've forgot,
Just do your best, we'll do the rest,
And learn until our brains all rot.
...
Tiếng ca đó trầm bồng du dương, khiến người trên đoàn tàu không tự chủ được hát theo, rồi khi đoàn tàu hoàn toàn bị tiếng ca tràn ngập, nó bắt đầu khởi động. Đèn dần sáng. Tiếng ca vẫn bay lên, không có làn điệu thứ hai. Một lần lại một lần...
“Được rồi, đã ổn cả rồi.” Godric từ ngoài vào.
Salazar lập tức vung đũa phép, biến quần áo của các Slytherin ở đây thành giáo bào, ngực là giáo huy Hogwarts, mà không phải viện huy Slytherin.
“Được rồi, các con có lẽ nguyện ý giúp đỡ đồng học?”
“Dạ!”
“Vậy, chỗ socola nóng này giao cho các con phân phát, bất kể là tân sinh hay lão sinh, bất kể Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff hay Gryffindor, ta đều yêu cầu các con hữu hảo mà phân chia chúng.” Salazar nói với các Slytherin.
“Cam nguyện cống hiến sức lực!” Bọn nhỏ đáp.
“Tốt, hiện tại nói cho ta biết, điều thứ 5 của 《Hành vi thủ tục Slytherin》.”
“Cố gắng đạt tới hoàn mỹ!” Các Slytherin lập tức đáp lại.
“Điều thứ 6.”
“Tránh cho tâm tình lộ rõ, học được mỉm cười!”
“Điều thứ 14.”
“Cấm kiêu cấm nóng, học được ẩn nhẫn!”
“Điều thứ 29?”
“Chú trọng kỹ xảo câu thông, hơn xa lời nói dối dễ bị vạch trần!”
“Điều thứ 42?”
“Vĩnh viễn không dễ dàng buông tha!”
“Tốt! Cuối cùng —— điều thứ 8?”
“Vì Slytherin vinh quang mà vinh quang, vì Slytherin kiêu ngạo mà kiêu ngạo!” Đôi mắt các Slytherin ở đây tỏa sáng.
“Rất tốt, cực kỳ tốt. Vậy, bắt đầu đi!” Salazar vung tay, mỗi Slytherin lập tức từ trên tay Helga và Peclers nhận cái khay đặt một bình socola nóng, một chồng ly, mặt mang mỉm cười bắt đầu công tác phân phát giữa đoàn xe giáo ca.
Bọn họ, cần tự hành động để thay đổi cái nhìn của mọi người với Slytherin! Nó có lẽ gian nan, nhưng Slytherin vĩnh viễn không dễ dàng buông tha! Huống hồ, Slytherin vĩ đại nhất đang nhìn bọn họ. Nếu một đời không làm được, vậy đời kế tiếp, đời kế tiếp nữa... Sẽ có một ngày vãn hồi lại vinh quang ngân thanh vĩnh hằng.
“Sala, năm nay tiểu phù thủy vào Slytherin hẳn sẽ nhiều hơn?” Peclers cười nói.
“Chỉ mong. Bất quá, nếu Harry dẫn đầu sẽ càng tuyệt, thằng bé ấy mới là lãnh tụ hoàn mỹ nhất.” Salazar nhớ tới nhóc con nhà mình, không khỏi đắc ý.
...
Tòa thành Hogwarts
Tất cả giáo sư đều tụ tập ở phòng nghỉ công cộng, ở đây đang mở hội nghị cuối cùng trước khi Hogwarts khai giảng. Snape vẫn ngồi ở vị trí không chớp mắt, không nói một lời, ngón tay thon dài vuốt ve chiếc nhẫn gia chủ Prince trên ngón áp út. So với mọi khi không nói một lời mà nghiêm túc lắng nghe, anh hiện tại càng nhiều là xuất thần. Thậm chí vô thức nhìn ra cửa sổ, từ góc độ này, anh có thể thấy cánh cửa Hogwarts.
Trời biết anh muốn gặp Harry cỡ nào... Đã 69 ngày 16 giờ 36 phút.
Nhớ y anh nhớ đến đau lòng, trước là biết vết thương trong lòng y chưa khỏi, nên toại tâm nguyện y để y yên lặng. Thế nhưng khi từ trí nhớ Draco thấy một phen bộc bạch y nói lúc đứng ở hoa viên, không thể không nói, anh hối hận...
Hối hận mãi đến hôm qua mới xem ký ức của Draco, hối hận dĩ nhiên không tuần hoàn tâm nguyện của mình, rõ ràng chỉ cần xông vào phòng thí nghiệm trang viên Potter là có thể gặp được người mình ngày nhớ đêm mong, rõ ràng chỉ thiếu chút dũng khí và xung động là có thể sớm gặp được người yêu...
Thế nhưng, không có.
Vì sao? Hai ngày cuối tuần khi trở về từ Đức, anh hỏi mình vô số lần, đáp án nhận được đều là: vì Harry, Harry cần không gian chữa trị vết thương trong lòng.
Nhìn ký ức Draco, anh mới hiểu kỳ thực mình sai rồi, mười phần sai!
Thì ra nguyên nhân chân chính là mình, là sự nhu nhược của mình! Harry chưa từng phong tỏa trang viên Potter với anh, y không đoạn tuyệt khả năng để anh gặp y, thậm chí còn thông minh lấy cớ cho sự nhu nhược ấy —— là y không muốn gặp anh —— giảo hoạt hoàn mỹ cỡ nào, cả năm vị phù thủy vĩ đại đều bị gạt.
—— điều này sao có thể?
Harry sao có thể cự tuyệt gặp anh? —— chết tiệt, vì sao không sớm nghĩ tới chứ?
Anh thật hy vọng cậu bé yêu anh hai kiếp xuất hiện ngay lập tức, anh nhất định sẽ nói với thằng ngốc ấy một câu——
Bé con ngốc nghếch ạ, chúng ta hãy vuốt ve vết thương của nhau cho đến khi nó lành, được chứ?
.........
......
...
Hội nghị rất nhanh kết thúc, Hogwarts làm xong chuẩn bị vạn toàn, chuẩn bị nghênh tiếp các tiểu phù thủy.
“Severus,“ Dumbledore gọi lại Snape muốn về hầm, “Tới phòng làm việc của ta tâm sự đi.”
“Tôi cự tuyệt!” Snape kiên quyết nói.
“A, con của ta...” Dumbledore như rên rỉ nói.
“Albus • Dumbledore! Tôi họ Prince! Không phải con ông!” Snape cũng không sợ Dumbledore.
“Được rồi, nếu anh không muốn tới phòng làm việc của ta, vậy ở đây cũng được.” Dưới tình huống các giáo sư đã rời đi, chỉ còn lại bốn người.
Snape híp mắt nhìn vị phù thủy già cùng Sirius • Black và Remus • Lupin, rất hào phóng hất áo choàng, ngồi xuống.
“Vậy, các vị muốn nói gì?” Giọng tơ lụa của Snape.
“Snape, tha cho Harry đi... Cầu cậu, tha cho thằng bé... Cậu bắt tôi làm gì cũng được...” Sirius • Black dĩ nhiên buông tư thái, cầu túc địch của mình.
“Tôi nghĩ, tôi không có chuyện gì cần cậu làm. Black.” Snape nói, “Nếu nhất định cần cậu làm gì, là để tôi về hầm!”
“Severus, hãy tha cho Harry đi, thằng bé là Cứu Thế Chủ, anh không phải yêu Lily sao? Nó là con trai Lily...” Dumbledore nói.
“Năm đó là ai bảo tôi nhận Harry làm học đồ? Dumbledore, năm đó ông nói thế nào? Ha, Dumbledore! Ông giờ muốn tôi buông tha? Ông đặt tôn nghiêm và vinh quang của Prince và Potter ở đâu?” Snape cắt lời Dumbledore.
“Snape, nếu cậu còn thích Lily, nên biết Harry và Lily là khác nhau.” Lupin nói một câu.
“Tôi biết, tôi không cận thị đến độ phân không rõ Lily • Evans và Harry.” Snape nói.
“Severus, Harry có tương lai quang minh, tuy rằng ta không có ý hạ thấp cậu, nhưng ta biết cả hai không thích hợp... Severus, vì Thế Giới Phù Thủy, Thế Giới Phù Thủy cần một Cứu Thế Chủ đứng ở quang minh, không có bất kỳ vết nhơ gì... Severus, con của cậu và Harry đã không còn, đây chẳng lẽ không đại biểu cho sự báo hiệu sao? Cả hai không thích hợp...” Dumbledore tận tình khuyên bảo.
Bang!
Snape hung hăng vỗ bàn.
“Nếu không phải mấy người, Harry sao cần chịu tội này? Dumbledore, ông đã nói, ông sẽ cho Harry một thơ ấu như vương tử, thế nhưng nhìn xem ông làm gì? Ông giao Harry cho ai? Black, cậu làm cha đỡ đầu của Harry, cậu lại làm gì? Giam mình vào Azkaban? Mặc cho Harry bị ngược đãi? Ha, cậu cho là một đứa bé 1 tuổi có thể chiếu cố tốt mình sao? Mấy người có tư cách gì bình luận tôi và Harry? Nói chúng tôi không thích hợp?” Snape rất tức giận, Harry là anh có thể buông sao? Chỉ có y vứt bỏ anh, anh tuyệt không phụ y!
“Severus, thật không thể thương lượng sao?” Dumbledore có chút chán nản.
“Không có.” Slytherin tôn trọng người yêu mình, bảo vệ người mình yêu.
Nói xong, anh đứng dậy, sải bước rời đi. Để lại ba Gryffindor hai mặt nhìn nhau.
...
Đức, số 116 đường Alpha
Bữa trưa, Harry thuần thục đút cho Angelique 2 tuổi, từng làm cha của ba đứa bé y đối với việc làm sao đút no cho con mình, rất có tâm đắc. Thế nên, vừa nói chuyện với Angelique, y vừa khiến con gái đỡ đầu không khóc không nháo ăn no, hơn nữa tiếng cười như ngân linh thường sẽ vang lên. Khiến Martin rất kinh ngạc, phải biết anh và Schatz dùng đủ mọi cách, thế nhưng mỗi khi ăn một bữa con gái vẫn sẽ ồn ào không yên.
“Đút cho trẻ con là cần kỹ xảo, các cậu nha, phải học nhiều.” Harry đối với hai người nghịch ngợm chớp mắt.
Cả hai không nói gì, thật là bội phục thủ đoạn của Harry.
“Thật không biết Prince kia quay trúng vận may gì, đổ được cậu.” Martin trêu ghẹo.
“Được rồi, Harry, chúng ta nên thay vài bộ đồ dày, lên 'Hải Hoàng hào'. Thuận tiện giới thiệu cậu cho các giáo sư Dumstrang.” Schatz nói.
“Cha, quần áo của cha đỡ đầu phải ấm nhất, đẹp nhất.” Cô bé mềm mại dặn dò, “Cha đỡ đầu nhất định chưa từng tới nơi lạnh như vậy.”
“Harry, tôi thương tâm muốn chết, cậu vừa tới Angel đã bất công.” Schatz vờ thương tâm.
Angelique vội chạy tới làm nũng bán manh thêm an ủi. Martin nhìn cha con hỗ động, cũng là vẻ mặt hạnh phúc.
“Ha hả...” Harry cố gắng không nghĩ con mình nếu sinh ra, có thể đáng yêu như thế không?
Khác với Hogwarts, Dumstrang ở vòng cực Bắc là ngồi chiến hạm phép thuật “Hải Hoàng hào” mà tới. Dumstrang nằm giữa cực quang, tuy so kém Hogwarts hào hùng, lại có đặc sắc băng cực của riêng.
Rượu mạnh, băng cung, cực dạ là ba đại đặc sắc của Dumstrang.
Như tiểu công chúa yêu cầu, Harry thay một thân áo lông cừu hoa lệ màu trắng, đội mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt. Nhưng dù là vậy, vẫn khiến tất cả tân đồng sự lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Nhất là khi nghe con gái của viện trưởng Heinze nhu thuận gọi một tiếng “cha đỡ đầu”, càng lộ ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Thế nhưng, làm một giáo sư, cho dù là dòng họ “Evans” danh tiếng không hiện trong vòng tròn quý tộc, chỉ cần y dạy tốt, là được. Không phải sao?