[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 98: Chương 98




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười 2, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Chiếc Cốc Lửa và Quán Quân

Editor: Ciel Míp

Chết tiệt! Cái ông già này sao cũng tới nữa chời?! Harry nhìn Cagan Grew đi theo sau Barty Crouch và Ludo Bagman, nói chuyện tới vui vẻ với Snape, phủ ngạch thở dài.

“Ai dzậy?” Blaise cũng nhìn thấy Cagan Grew, “Ổng rất thân với viện trưởng hửm?”

“Cagan Grew, Hội trưởng hiệp hội Độc dược quốc tế…” Harry thở dài.

“Cậu biết ổng hả Harry?” Blaise quay đầu lại, bừng tỉnh ra, “Đúng ha! Cậu là học đồ của viện trưởng mà — tớ từng nghe Draco nói rồi, cậu chắc đã gặp ổng hồi nghỉ hè mà há…”

Khi những cái đĩa vàng đều được dẹp sạch xong, Dumbledore mới lại đứng dậy, trong đại sảnh đường tràn đầy một loại không khí hào hứng làm cho người ta vui sướng khẩn trương: “Bây giờ, cốt làm cho minh bạch cái quá trình chúng ta tiến hành năm nay. Nhưng tôi muốn giới thiệu một lần cho những ai chưa biết: Ông Barty Crouch, Bộ trưởng bộ hợp tác phép thuật quốc tế quý ông này là ông Ludo Bagman, Bộ trưởng Bộ thể dục thể thao. Cùng với ông Cagan Grew, Hội trưởng hiệp hội Độc dược quốc tế.”

Dưới đài vang lên một tràng pháo tay, Hội trưởng Grew vô cùng vui sướng nháy mắt mấy cái với Harry.

“Ông Crouch và ông Bagman đây đã làm việc mất ăn mất ngủ trong suốt mấy tháng nay để thực hiện công tác trù bị cho cuộc thi tam phép thuật.” Dumbledore tiếp tục nói, “Họ sẽ cùng thầy, ông Grindelwald và phu nhân Maxime đây trở thành ban giám khảo.” Cụ ra dấu cho mọi người im lặng lại, cười nói, “Bây giờ, thầy Filch, làm ơn mang rương báu tới.”

Không có người nào chú ý tới Filch đã chờ trong góc đại sảnh bao lâu, ổng khiêng một cái hòm lớn cổ xưa khảm đá quý đi tới trên đài, thoạt nhìn vẻ mặt ổng rất khẩn trương. Mấy học sinh mồm năm miệng mười hưng phấn nghị luận, hiếu kỳ vô cùng.

“Đó là cái gì vậy?” Draco nghễnh dài cổ ra, tò mò hỏi.

“Draco…” Harry thở dài, để Blaise kéo cậu ta ngồi xuống ghế, “Xin người, đừng có hệt như một Gryffindor tò mò vậy được không hở?”

Draco đỏ mặt, cậu thè lưỡi với Harry, rồi ngồi yên lại.

“Chúng tôi đã xem xét kỹ càng, thực hiện những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách, sẽ có ba bài thi xuyên suốt toàn năm học. Chúng dùng để kiểm tra các Quán Quân bằng những phương pháp khác nhau … kiểm tra kỹ năng pháp thuật của họ, lòng can trường và năng lực suy luận, đương nhiên, còn có khả năng đối mặt với nguy hiểm của họ nữa.” Lời này của Dumbledore làm trong lễ đường lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người nín thở dỏng tai nghe.

“Như các trò đã biết, sẽ có ba vị Quán Quân so tài trong cuộc thi đấu.” Dumbledore bình tĩnh đi xuống nói, “Chúng ta sẽ chấm điểm cho từng vị Quán Quân trong từng hạng mục nhiệm vụ coi họ làm giỏi tới đâu, sau khi hoàn thành xong ba nhiệm vụ, vị Quán Quân nào có tổng điểm cao nhất sẽ chiến thắng. Quán Quân sẽ được chọn ra nhờ một vị trọng tài cực kỳ công chính — Chiếc Cốc Lửa.”

Dumbledore lấy đũa phép ra gõ ba cái lên rương báu. Cái nắp phát ra thanh âm trầm thấp như tiếng rên rỉ khi từ từ mở ra. Cụ lấy một cái cốc bự được đục đẽo rất thô kệch bằng gỗ từ trỏng ra — nếu không phải trên cái cốc toát ra ngọn lửa xanh trắng, thì cái cốc này nhìn qua hổng thu hút chút nào. Dumbledore đặt nó lên nắp rương báu, cẩn thận từng li từng tí để Chiếc Cốc Lửa ở trên nắp hòm, cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Người muốn báo danh nhất định phải điền tên đầy đủ và tên trường thật rõ ràng trên một tấm da dê, sau đó ném nó vô trong cái cốc này,” Dumbledore nói, “Người nào tha thiết muốn thành Quán Quân sẽ có 24 tiếng đồng hồ để nộp tên mình vô trong cốc, tối ngày mai, cũng chính là trước giờ Halloween, Chiếc Cốc Lửa sẽ chọn tên của vị Quán Quân có tư cách nhất để đại biểu trường học của họ tham gia thi đấu. Đêm nay, Chiếc Cốc Lửa sẽ để ở cửa ra vào Đại Sảnh Đường, nhưng để đảm bảo cho việc tránh những học sinh chưa đủ mười bốn tuổi báo danh tham gia, tôi sẽ đặt ở quanh Chiếc Cốc Lửa này một Lằn Tuổi, những người dưới 14 tuổi sẽ không có cách nào vượt qua vòng này. Cuối cùng, tôi phải nhắc nhở các trò, một khi được Chiếc Cốc Lửa chọn ra, trò nhất định phải thi đấu đến cùng — vì sau khi bỏ tên vô Cốc thì khế ước Phép Thuật sẽ có hiệu lực, một khi trò đã trở thành Quán Quân thì sẽ không thể đổi ý nữa. Bởi vậy, trước khi ném tên vô trong Cốc, các trò nhất định phải suy nghĩ kỹ coi chính trò có thực sự muốn dùng hết sức lực cố gắng thi đấu tới cùng hay là không.”

“Harry nè, cậu sẽ tham gia đúng không?” Sau khi tiệc tối kết thúc, Draco hưng phấn hỏi.

Blaise vò rối tóc cậu ta: “Harry là “Chúa cứu thế” của Giới Phép Thuật. Cậu ta mà không tham gia thì ai tham gia chớ? Đúng không, Harry?”

“Đương nhiên.” Harry gật đầu, ba người đi về phía cửa, chuẩn bị về ký túc xá.

Ngay cửa, Karkaroff đang nói chuyện với vài học sinh, có thể nhìn ra, ông thiên vị Krum biết bao nhiêu.

Krum vẫn còn nhớ Draco, lên tiếng chào hỏi với cậu ta. Karkaroff liếc bọn họ một cái, nhận ra là học sinh Slytherin, Bề ngoài của Draco luôn dễ dàng làm người ta liên hệ tới cha nó. Thật ra ổng cũng không để tâm lắm, gật đầu với họ, khi ổng chú ý thấy Harry, ánh mắt ổng bỗng dừng lại, ánh mắt đó rớt vô trán Harry, rồi lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Trò…” Karkaroff do dự muốn mở miệng.

“Igor, sao các người còn chưa đi nữa hả?” Grindelwald đi tới từ phía sau. Ông vừa mới chia tay với Dumbledore, nét vui vẻ vẫn còn trên mặt, có thể thấy, tâm tình của ông rất là tốt.

“A, hiệu trưởng…” Karkaroff bối rối gật đầu, “Chúng tôi lập tức đi ngay…” Ổng lại hơi liếc Harry một tý.

Grindelwald mỉm cười: “Cảm thấy quen mặt hở? Cũng đúng mà, trò Potter lớn lên rất là giống cha trò ta, cảm thấy quen mặt cũng không kỳ quái.” Nói xong, ông vươn tay về phía Harry, “Đã lâu không gặp, trò Potter.”

“Tôi cũng không nghĩ tới… Lại có thể gặp lại ngài nhanh như vậy.” Harry bắt tay với ổng, “Thoạt nhìn khí sắc của Ngài tốt hơn nhiều rồi đó.”

“A…” Grindelwald mỉm cười, “Ai bảo trò Potter lại nói dóc vậy chớ… Thiệt là làm cho người ta lo lắng không đâu…” Ổng nói đầy thâm ý.

“Hàaa…! Tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc vị thành niên mà thôi, tôi nghĩ… Ngẫu nhiên nói một hai lời nói dóc không ảnh hưởng tới toàn cục như nàythì cũng hổng phải là sự thật gì không tốt.” Harry nhướng mày, “Ngài nói có đúng không chớ?”

Grindelwald cười ha hả, vỗ vỗ vô vai Harry: “Trò thiệt sự là một Slytherin chính cống, Harry!” Ổng cười nói, “Trò không ngại ta gọi tên trò chớ?”

“Vinh hạnh của tôi.” Harry “Thiệt Thuần Khiết” cười nói.

Draco và Blaise đều lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Harry lại từng có liên hệ với Dark Lord đệ nhất! Nhưng hai người đều khống chế mình rất tốt, trên mặt đều chẳng lộ vẻ gì hết, chỉ duy trì nụ cười đúng mực. Blaise còn nheo mắt lại, cậu vẫn cho rằng Chúa cứu thế này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng cũng không nghĩ tới… Cậu ta lại cho mình bất ngờ lớn như vậy… Nhìn qua, lập trường của gia tộc Zabini cũng phải xác định rõ ràng một chút rồi…

“Nhìn sơ qua, Harry bé bỏng rất là được người ưa thích đúng không nè!” Grew hội trưởng vừa cười vừa đi tới, “Harry cưng, tới lâu như vậy rồi con cũng không tới nhìn ta là sao?”

“Ngài nói chuyện với giáo sư Snape vui như vậy, sao con có thể không biết xấu hổ mà đi quấy rầy chớ?” Harry nháy mắt mấy cái, “Ngài nói coi đúng không?”

“Cagan, nhiều năm không gặp.” Grindelwald nắm chặt tay với ổng, “Chúng ta cũng coi như là bạn già với nhau rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay gặp được đều toàn là bạn cũ.” Grew hội trưởng gật đầu, “Đáng tiếc… Tôi chỉ luôn ở chung với cái vạc của mình thôi, cũng không biết tình huống gần đây của mấy người bạn cũ các người.”

Grindelwald hiểu ý cười: “Đúng đó, cậu có thể kết hôn với cái vạc của cậu luôn được rồi đó!” Ông nói đùa một tý, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, coi như đã rõ ràng lập trường của đối phương.

Ngày kế là thứ bảy, nếu là bình thường mà nói thì đa số học sinh sẽ ăn điểm tâm muộn một chút. Nhưng vì cảm giác hưng phấn mà cuộc thi tam phép thuật mang tới, tất cả mọi người lại thức sớm hơn bình thường rất nhiều. Sau khi ba người bọn Harry bước vô lễ đường, trong Đại sảnh Đường đã sớm có mười mấy người đi dạo vòng vòng rồi, có người lại đang dùng bữa sáng, nhưng người nào người nấy cũng đều quan sát kỹ cái Cốc Lửa kia. Chiếc Cốc Lửa được đặt chính giữa Đại Sảnh Đường, ngay trê cái ghế chỗ đầu năm dùng để đặt nón phân viện, ở trên sàn nhà quanh nó có một đường tròn ánh kim có bán kính mười thước Anh.

Thước Anh: yard = đơn vị đo lượng của Anh, đôi khi còn được dùng ở Mỹ đọc/jɑrd/ viết tắt: yd

“Tới giờ đã có bao nhiêu người bỏ tên vô trỏng rồi?” Draco hỏi một học sinh cấp thấp hơn.

“Chào học trưởng Potter!” Người học sinh kia cười với Harry trước — thì ra là Lifepeace — rồi nhóc mới trả lời, “học sinh của Dumstrang đều đã bỏ tên vô hết rồi, bên Beauxbatons thì vẫn chưa.”

Draco lầm bầm một chút “lại dám không chào anh mày nha nhóc”, rồi vò rối tóc Lifepeace hỏi: “Còn học trò Hogwarts thì sao?”

“Có mấy người bỏ vô rồi, mà ngay cả cái tên Ron Weasley đó cũng đều quăng vô rồi!” Lifepeace lộ ra một nụ cười trào phúng, “Vừa nãy Markus cũng ném xong luôn…”

“Vậy chúng ta nhanh lên thôi!” Blaise hé ra tấm da dê kẹp ở ngón giữa, “Giờ luôn chớ?”

“OK!” Draco và Harry gật gật đầu, ba người đi về phía Chiếc Cốc Lửa, lẩn lượt ném tấm da dê viết tên mình vô trong ngọn lửa biếc xanh màu da trời. Khi những cái tên được ném vô lửa, Ngọn lửa rực biến thành màu đỏ, tóe ra hoa lửa linh động rực rỡ. Lifepeace cho mội người bọn họ một cái ôm, chúc bọn họ may mắn.

Ba người vừa mới xong, học trò bên Beauxbatons đã bước vô cửa Đại Sảnh Đường. Mọi người xung quanh nhường cho mấy cô nàng một con đường, mọi người vội vàng liếc ngó. Bà Maxime đi theo sau học sinh của mình tiến vô lễ đường. Bà cho học trò của mình sắp thành một hàng thẳng tắp, sau đó từng người một bước vào Lằn tuổi, ném những tấm da dê vô trong ngọn lửa xanh trắng. Cô nữ sinh tóc vàng xinh đẹp nhất hôm trước đeo cái mặt đầy cao ngạo, mà ngay cả lúc cô ta ném tấm da dê cào lửa cũng có vẻ mặt thật ngạo mạn.

Draco hừ lạnh: “Học sinh Beauxbatons đều là cái dạng này sao trời?”

“Tớ vừa mới nghe ngóng được, cô ta thật sự có huyết thống Veela.” Blaise lười biếng tựa lưng vào tường nói, “Bà của cô ta là một Veela.”

“Cậu còn đặc biệt đi nghe ngóng nữa hả?” Draco hơi chua chua liếc cậu ta một cái, “Khẩu vị của người thừa kế gia tộc Zabini thật đúng là phức tạp ha…”

“Coi như xong…” Blaise gõ đầu nó một cái, “Tớ mới không có cái khẩu vị nặng vậy đâu! Mỹ nữ hả… Đúng là tớ thích thiệt đó, nhưng mà cái huyết thống Veela này… Vẫn là bỏ đi!” Cậu ta tiêu sái vuốt vuốt tóc.

“Khả năng cô tađược chọ là rất lớn.” Harry trầm tư nói, “Những Phù Thủy có huyết thống của sinh vật huyền bí thường thì đều có năng lực tương đối mạnh.”

“Tớ cũng không hy vọng cô ta được chọn…” Draco lầm bầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.