[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 99: Chương 99




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười 3, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Ba vị Quán Quân

Editor: Ciel Míp

Tiệc tối Halloween không hề hấp dẫn được mọi người như mấy năm trước nữa, các học trò đều đang lớn tiếng nhao nhao thảo luận chuyện ai sẽ là Quán Quân thôi.

“Các cậu nói coi… ai ở Hogwarts có khả năng được chọn nhất giờ?” Ron Weasley hưng phấn hỏi, “Tớ đoán… Nhất định là Cedric Diggory của Hufflepuff!”

“Nhưng… Cũng còn có một Potter nữa mà?” Neville Longbottom nói khẽ.

“Nó hả?!” Weasley nhăn mày, “Nó thì là cái gì chớ?! Một Slytherin! Nó làm gì có tư cách hửm…”

Hermione Granger ngồi cạnh Longbottom, giữ im lặng, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Weasley đang oang oang bô bô cái họng.

Mấy học trò đều cẩn thận tới Đại Sảnh Đường, trong lễ đường ánh nến chập chờn, chật kín người. Chiếc Cốc Lửa đã được dời lên gần chỗ dãy ghế dành cho giáo sư, đặt ở ngay trước mặt chỗ của Dumbledore. Lúc này, Grindelwald đang vui sướng nói gì đó với Dumbledore.

Thời gian tiệc tối Halloween năm nay hình như đặc biệt dài hơn mọi năm, tất cả mọi người ai cũng nôn nóng khó tả hi vọng công bố đáp án càng nhanh càng tốt. HÌnh như không ai chú ý tới đây đã là bữa tiệc lớn thứ hai của mấy học trò trong vòng hai ngày nay, tất cả mọi người cũng không quan tâm tới thức ăn mỹ vị như thường, cả đám đều ngóng dài cổ ra ngó quanh, lộ ra vẻ ngóng đợi. Có vài người còn ngồi không yên, lâu lâu lại nhón lên liếc chằm chằm cái dĩa của cụ Dumbledore coi cụ ấy ăn xong chưa. Harry cũng chú ý lắm, cơ mà hổng phải chú ý vì việc chọn Quán Quân đâu, cậu để ý là để ý Dumbledore hôm nay lại hổng có đụng vô đồ ngọt! Thậm chí hổng có một cái bánh ngọt nào trong dĩa hết trọi, Dumbledore ngó đám đồ ngọt chăm chăm ra bộ rất muốn ăn, nhưng vừa ngó qua Grindelwald ngồi cạnh, lại đành phải lúng ta lúng túng đem dĩa ăn sáng món bên cạnh.

Ừm… Tình nhân cũ nói quả nhiên có tác dụng hơn… Harry sờ cằm ra bộ nghĩ ngợi.

Khi mấy cái đĩa vàng đã bị quét sạch hết, Đại Sảnh Đường lại trờ về cái vẻ không nhiễm một hạt bụi, tiếng ồn ào trong lễ đường bấy giờ chỉ có càng ồn hơn. Nhưng Dumbledore vừa đứng lên một cái, tất cả mọi tiếng ồn đều lập tức biến mất không dư lại dù chỉ một tiếng xì xào. Grindelwald và phu nhân Maxime đứng ở hai bên người cụ, vẻ mặt Grindelwald bình tĩnh, không lo lắng chút nào, nhưng phu nhân Maxime lại hơi khẩn trương, hi vọng đầy lòng. Ludo Bagman mỉm cười nháy mắt với không ít học trò, mà Barty Crouch lại có vẻ rất lạnh lùng, thậm chí còn tỏ ra cái bộ dáng thiệt – rất – là – phiền.

“Ừm, Chiếc Cốc Lửa đã sắp chuẩn bị xong, có thể quyết định rồi, ” Dumbledore nói, “Coi ra còn gần 1 phút đồng hồ nữa, trò nào được chọn làm Quán Quân, sau khi được đọc tên mời đi lên lập tức, các trò sẽ đi dọc theo dãy bàn giáo sư tới cái cửa bên kia đi tới gian phòng cạnh đây để chuẩn bị.” Cụ chỉ vô cánh cửa đằng sau dãy bàn dành cho các giáo sư, “Bọn họ sẽ tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên ở đó.”

Cục móc đũa phép ra, vung mạnh lên một cái, ngoại trừ những ngọn nến ở trong mấy trái bí đỏ khắc mặt quỷ, những ngọn nến khác đều bị tắt hết. Mọi thứ chìm trong cảnh lờ mờ tranh tối tranh sáng, toàn bộ Đại Sảnh Đường chỉ có Chiếc Cốc Lửa là phát ra ánh sáng chói mắt, hoa lửa lập loè, ngọn lửa xanh trắng làm thốn hai mắt người xem. Tất cả mọi người chăm chú nhìn, ngóng chờ, có vài người còn ngó đồng hồ một cách sốt ruột.

“Tới giờ rồi!” Không biết là ai nhỏ giọng la lên.

Ngọn lửa trong cái cốc đột nhiên biến thành đỏ rực rồi phụt cao một cái, hoa lửa bắn tung tóe ra bốn phía, một lát sau, ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn, một tấm da dê bị đốt trụi lủi bay tới — tất cả mọi người hít mộng miệng đầy hơi lạnh. Dumbledore bắt lấy tấm da dê đó, thò tay mở ra, nhờ ánh sáng của ngọn lửa đã trở về màu xanh trắng đọc lên.

“Quán Quân đại diện Dumstrang là, ” giọng cụ rõ ràng vang dội, “Viktor Krum.”

Nhất thời trong lễ đường tiếng vỗ tay như sấm dậy, Grindelwald vui mừng gật đầu. Viktor Krum đứng lên từ trường bàn Slytherin, có hơi biếng nhác đi tới dãy bàn giáo sư, quẹo phải, rồi biến mất hành lang thông qua gian phòng bên cạnh.

“Trong dự liệu!” Blaise lộ ra một nụ cười.

Tiếng vỗ tay, tiếng nói chuyện rù rì dần dần nhỏ hơn. Mọi người lại chuyển chú ý sang Chiếc Cốc Lửa, vài giây sau, nó lại đỏ lên lần nữa, ngọn lửa nhổ ra tấm da dê thứ hai.

“Quán Quân Beauxbatons là, ” Dumbledore tuyên bố, “Fleur Delacour!”

“Tớ đoán đúng.” Harry nháy mắt mấy cái với Blaise. Fleur Delacour tao nhã đứng dậy. Cô ta hất mái tóc vàng sáng chói của mình một cái thuần thục, ngẩng cao đầu bước qua từ trường bàn của Ravenclaw và Hufflepuff.

Khi Fleur Delacour cũng biến mất trong hành lang, đại sảnh lại trở về yên lặng lần nữa. Không giống là lần này thật sự quá im lặng, vô cùng khẩn trương ngóng đợi — kế tiếp là Quán Quân đại diện Hogwarts…

Chiếc Cốc Lửa lần nữa đỏ lên, tia lửa văng tứ tung, ngọn lửa vút cao bùng lên thật lớn. Dumbledore đón lấy tấm da dê được bắn ra từ trong tia lửa hoa lệ.

“Quán Quân Hogwarts chính là.” Cụ cao giọng, “Harry Potter!”

“Ôi không!” Ron Weasley la lên, một đám học trò trên trường bàn Gryffindor ỉu xìu xuống. Mấy con rắn nhỏ Slytherin thì lại rất tự hào, Draco thậm chí còn rất không quý tộc ôm chầm cậu một cái, Blaise hưng phấn không ngừng vỗ vai cậu. Ngay cả Huynh Trưởng cũng tới bắt tay với cậu luôn: “Chúc mừng, trò Potter!”

Harry đứng lên, gật nhẹ đầu với mọi người trong lễ đường, rồi đi về phía trường bàn giáo sư. Quẹo phải, khi đi ngang qua góc khuất ở trường bàn, Harry cảm thấy một bàn tay dịu dàng khẽ nắm lấy tay mình — là Snape. Harry cười nghịch ngợm với anh một chút, cho anh một ánh mắt trấn an, rồi mới đi vô trong hành lang.

Harry đi ra khỏi lễ đường, vào trong một phòng nhỏ treo đầy những bức họa của rất nhiều nam nữ pháp sư. Đối diện cậu là một lò sưởi, lửa trong đó đang cháy đượm, Viktor Krum và Fleur Delacour ngồi gần chung quanh nơi lửa ấm, ánh lửa tỏa ra đổ bóng trên gương mặt làm bọn họ gây ra một thứ ấn tượng quái đản. Krum dựa lưng vào vách tường cạnh lò sưởi trầm ngâm, mà Fleur thì nhìn loạn bốn phía, xong lại hất mái tóc dài kiêu ngạo.

Thấy Harry bước vào, cả hai người đều hơi giật mình, rõ ràng không cho rằng Quán Quân được chọn chỉ là một tên nhóc mười bốn tuổi.

Harry chỉ đơn giản gật đầu với họ một chút, bản thân thì thành thành thật thật mà ngồi ở cạnh bức tường kế lò sưởi, ánh lửa chiếu vô mặt cậu, đôi mắt ngọc bích lóe ra ánh sáng xinh đẹp. Nét kiên nghị không hợp tuổi lộ ra trên gương mặt còn chút non nớt của cậu, không thể không làm Krum đối diện cậu cảm thấy nghi hoặc khôn cùng: rõ ràng cậu nhóc vẫn còn thật trẻ con, lại phải gánh vác vận mệnh nặng nề như vậy…

Cửa lớn mở ra, Dumbledore cười tủm tỉm đi tới, Ludo Bagman còn bước tới gần vỗ vỗ vai Harry: “Làm tốt lắm, trò Potter! Giờ thì trò thành Quán Quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay rồi đó!”

“Ngài quá khen” Harry chỉ cười cười.

“Làm rất tốt, Harry cưng!” Cagan Grew ôm cậu, “Ta đã sớm nói rồi mà, trò là một tên nhóc rất giỏi! Severus và ta đều kiêu ngạo vì trò đó!” Phía sau ông Snape phun khí phì phì, anh cũng không muốn bị người ta coi như là trưởng bối của Harry đâu.

“Tốt rồi, như vậy chúng ta… Bắt đầu thôi.” Ludo Bagman nôn nóng chà chà hai tay lại với nhau, cười nhìn coi những người khác, “Cũng nên giao nhiệm vụ cho các Quán Quân thôi? Barty, có hứng thú giúp chút không hả?”

“Ừm, nhiệm vụ… Đúng rồi, nhiệm vụ thứ nhất…” Barty Crouch bước tới gần ánh lửa, dưới ánh lửa đỏ nhảy nhót, mắt của ông biến thành màu đen u ám, làn da khô héo bao lấy thân thể gầy còm như tờ giấy mỏng —Harry cũng có vài phần đồng tình ông, mùi vụi bị con của mình Độc Đoán thiệt sự chẳng hề dễ chịu chút nào!

“Nhiệm vụ thứ nhất dùng để kiểm tra lòng can đảm của các cô cậu,” ông nói với ba vị Quán Quân, “Đương nhiên chúng tôi sẽ không nói cho các cô cậu biết đó là nhiệm vụ gì. Đối mặt với cái mà mình không biết, dũng khí đối với một phù thủy mà nói rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Nhiệm vụ thứ nhất sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước mặt toàn thể học sinh và chư vị trọng tài. trong quá trình các Quán Quân thực hiện nhiệm vụ dự thi không thể nhờ giáo sư trợ giúp, cũng không được nhận viện trợ dưới bất kì hình thức nào của các giáo sư, các Quán Quân chỉ được mang theo đũa phép để tiến hành nhiệm vụ thứ nhất. sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất xong bọn họ mới có thể biết được manh mối cho nhiệm vụ thứ hai. Xét thấy trận đấu sẽ tốn hao thời gian và tâm sức của các cô cậu, các Quán Quân có thể được miễn thi cuối kỳ.”

Nói xong, ông ta quay người nhìn Dumbledore: “Albus, tôi nói như vậy ông có cần bổ sung gì không?”

“Tôi cũng nghĩ thế thôi.” Dumbledore gật đầu, “Các trò, các trò có thể trở về chuẩn bị rồi.”

Cụ vừa nói xong, Snape đã ôm eo Harry lại, cũng không thèm ngó những người khác, đã mang cậu đi luôn. Làm Dumbledore ở phía sau không ngừng thở dài: người trẻ tuổi bây giờ thiệt sự là, aizzzz…

Đại Sảnh Đường rộng thinh bấy giờ trống trơn, những ngọn nến đều sắp tàn, ánh sáng phát ra từ mấy cái đầu bí đỏ không đồng đều, cái sáng cái tối, làm những gương mặt cười được khắc trên đó ngó qua vô cùng dữ tợn, âm trầm, chập chờn giần giật.

Snape kéo tay cậu, bước đi nhanh trên hành lang trống trải. Harry đột nhiên “Phụt” thành một cái cười lớn, Snape kỳ quái ngó cậu: “Cười gì đó?”

Harry nắm chặt tay anh: “Em nghĩ… Hiện tại trong phòng sinh hoạt chung nhất định có một bữa tiệc chúc mừng, mà anh lại… Kéo đại công thần là em đi mất — bọn họ tìm không thấy em thì phải làm sao bây giờ?”

Snape buồn cười nhéo chóp mũi cậu: “Ta đây có phải nên thả em đi chúc mừng chung với tụi nó chút không, hửm?”

Harry làm bộ ta – đây – thiệt – đau – khổ – khó – xử suy nghĩ, hồi lâu sau, mới vui đầu chôn trong ngực anh: “Thôi đi, em từ bỏ, em cũng hổng muốn nhận chỉ – đạo của giáo sư ngài đâu nha…”

“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi, cậu Potter!” Snape gõ xuống đầu cậu một cái cốc.

trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, Draco thở dài, thở dài với cả cái phòng sinh hoạt chung đầy người. Huynh trưởng nghi hoặc hỏi: “Draco, Harry đâu rồi? Trò ấy hẳn là đã phải trở lại rồi chớ nhỉ?”

Draco tiếp tục thở dài: “Tôi đoán chừng… Đêm nay cậu ta cũng không trở lại đâu…” Cậu ta nhất định đã chui vô lòng cha đỡ đầu rồi đó!

“Thời gian quan trọng như thế này làm sao trò ấy lại không xuất hiện cho được chớ!” Huynh trưởng phát hỏa, “Trò không nói với trò ấy là phải qua đây chúc mừng sao hả?”

“Nói…” Draco ngẩng đầu, “Không thì… Anh đi tìm coi?”

Huynh trưởng còn thật sự chuẩn bị đi tìm: “Trò biết trò ta bây giờ đang ở chỗ nào hả?” Anh vừa nói vừa chuẩn bị mở cửa đi ra.

“Ở trong văn phòng của viện trưởng á anh…” Draco cúi đầu, “Anh cũng còn muốn đi hả?”

Huynh trường đơ ngay tại hiện trường, cái tay đang đặt trên nắm cửa cứng ngắt tại chỗ rồi rụt trở về: “Vẫn thôi đi, như giờ là được rồi…” Anh phất phất tay với mọi người, “Mọi người giải tán thôi…”

“Aizzzzzzzzzzz ” Draco tiếp tục thở dài, đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ, cha đỡ đầu ơi là cha đỡ đầu Harry ơi là Harry hai người thiệt sự là không biết kiềm chế hay là không thể tiết chế một chút nào dzậy hả… Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hai người cũng bị phát hiện cho coi á á á a a a a a!!!

Đáng tiếc là, hai vị người trong cuộc của chúng ta hoàn toàn không thể nghe thấy tâm sự của cậu ta. Mà có nghe thấy thì coi ra… Hai vị này ước gì bị người khác phát hiện còn tốt hơn á…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.