[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 134: Chương 134: Ngọn lửa song sinh




Editor: Ciel Míp

Chúng ta thuộc về nhau

Chúng ta cùng chung bụng mẹ

Hô hấp

Tồn tại

Trao đổi chất dinh dưỡng

Chúng ta đã là một thể từ bé

Chúng ta đang được sinh ra trên cõi đời này

Khi chúng ta mở mắt ra

Thứ đầu tiên mà mắt nhìn thấy

Chính là lẫn nhau

Chúng ta cùng nhau lớn lên

Cùng chung sống

Sau đó, để hoa hồng trắng kia

Cùng nở rộ trên mộ chúng ta

Bởi vì......

Anh thuộc về em

Em thuộc về anh

“Geogre, con không được...... Ron sợ nhện, sao con còn hù nó!” Molly quát.

“Ha ha, má à! Con không phải Geogre, con là Fred!”

“Không đúng! Anh mới là Fred!” Cặp sinh đôi lại bắt đầu chơi trò “Sai rồi sai rồi ta là ai”.

Bà Weasley tức giận hét lên: “Mẹ mặc kệ hai đứa, đứa nào là đứa nào! Lần trước tụi bây lừa Ron ăn kẹo Acid pops, đốt đầu lưỡi nó sưng vù! Bây giờ thì biến đồ chơi của em nó thành con...... Hai đứa tụi bây, hôm nay không cho ăn cơm chiều!”

“Má à...... Má không thể ngược đãi tụi con như vậy!”

“Con rất rất là nghi ngờ rốt cuộc tụi con có phải con ruột của má không nữa......”

“Ui da!” Hai tiếng cốc đầu song song vang lên xuống, bà Weasley phang nhẹ hai cái chảo đầy mỡ xúp-de xuống đầu hai người.

“Em có đói không, Geogre?” Cái đầu màu đỏ cọ cọ với cái má của người y chang mình.

“Hơi hơi...... Ai, bữa nay má rất là bạo!” Geogre than thở.

“Nhìn cái coi, đây là gì?!” Fred lấy ra một cái bánh nhân pho mát, “Anh vừa thuận tay lấy trong bếp ra ấy.”

“Aha! Thiệt là một ý tưởng toẹt vời, Fred!” Geogre ôm anh trai nhà mình, “Tới luôn đi! Tụi mình chia mỗi đứa một nửa!”

Trong đêm hôm khuya khoắc, hai đứa con trai chia nhau ăn một cánh bánh nhân pho mát, đây là ký ức tồn tại vĩnh cửu trong họ.

Cặp sinh đôi nhà Weasley, vĩnh viễn đều luôn làm kẻ khác ấn tượng sâu sắc. Sau khi đi học ở Hogwarts, hai người lại hợp tác chung, phát huy thiên phú đùa dai của họ. Cái gọi là nội quy trường học căn bản là chả tồn tại trong mắt bọn họ, ném bom phân với họ chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.

“Fred, anh nói coi sau này tụi mình làm gì thì tốt giờ?”

“Tụi mình phải mở một tiệm giỡn lớn thiệt là lớn!”

“Ý kiến hay! Em đã chán mấy thứ đùa dai cổ lỗ sĩ này lắm rồi! Để tụi mình bán trò đùa dai của chúng ta r......”

“Để tụi mình lũng đoạn mấy tiệm giỡn ở giới Phép Thuật!”

“Ý kiến hay! Vấn đề là..... Tài chính của tụi mình thì làm sao giờ?”

“Tụi mình có thể đem sản phẩm của chúng ta bán cho các học trò trong trường! Mấy sản phẩm ăn vặt cúp cua như kẹo Sốt chắc chắn sẽ được hoan nghênh!”

“Còn bánh quy hoàng yến nữa! Mấy trò đùa dai không thể tốt hơn!”

Ở Hogwarts, chỉ cần bạn gặp được cặp sinh đôi, bọn họ luôn ra vào có đôi có cặp, ai cũng không rời khỏi ai hết. Ăn hay ngủ thì bọn họ đều ở chung, cho dù là họ có rất rất nhiều bạn tốt, nhưng không có ai có thể chen vào giữa họ.

“Geogre...... Anh thật sự không hiểu nổi thằng em út nhà mình......” Fred nằm trên giường nói nhỏ.

“Nó lại nói cái gì nữa rồi?” Geogre hỏi, “Kẻ Được Chọn bé bỏng lại chọc nó nữa sao?”

“Lòng ganh tị của nó rõ là quá mức mãnh liệt mà.” Fred thở dài, “Có lẽ là do hồi nhỏ má quá cưng chiều nó chăng, mà mấy anh em tụi mình lại rất vĩ đại......”

“Tụi mình cũng là mấy đứa bị má chửi nhiều nhất ấy chớ!” Geogre nằm cạnh cậu, “Trừ Ginny ra, nó là đứa được má cưng nhất rồi còn gì.”

Cặp song sinh cũng chả thèm quan tâm là có được ba má cưng hay là không, có thiên vị này nọ không, ba má luôn yêu thương đám anh em bọn họ, cưng em trai em gái út hơn một chút thì cũng chả có làm sao cả. Quan trọng nhật là..... Bọn họ có nhau......

“Được rồi, đi tắm rửa một cái đi? Quidditch bữa nay quả thực là hành chết người mà!” Fred đề tinh thần lên chút.

“Đừng nói nữa, gần đây cái chương trình huấn luyện của Wood thiệt là điên luôn rồi!” Geogre đứng lên, “Tụi mình cũng không phải là ba khoái máy móc của Muggle, có thể vĩnh viễn không lo lắng......”

Cặp song sinh lười biếng từ tốn lết vô phòng tắm, không hề để ý thân thể trơn bóng của nhau — dù sao bộ dáng của bọn họ giống nhau như vậy, nên y như là đứng trước gương thôi, không có gì mà thẹn với chả thùng.

Geogre đi vô giữa bồn tắm lớn trước, vò vò mái đầu đỏ rực, nói thầm: “Anh thấy Kẻ Được Chọn làm sao?”

“Anh thấy nó rất là đáng yêu.” Fred đi theo ngồi cạnh cậu, lười biếng nói, “Đối với người ngoài cũng rất có lễ phép, anh rất là muốn kéo nó tới thí nghiệm sản phẩm mới của tụi mình ếy.”

“Giáo sư Snape rất thích nó, nếu như bị ổng biết ý hở, tụi mình tiêu luôn.” Geogre cười nói.

“A...... Anh vẫn nghĩ là ngài ‘giáo sư đầu đầy dầu’ sẽ không quan tâm đứa học trò nào hết đâu nghen......” Fred hơi buồn cười, “Chẳng qua...... Nói đi nói lại, em coi ánh mắt lơ đãng của ổng ngó Potter...... hơi hơi kỳ kỳ đúng không?”

Geogre kinh dị ngó cậu: “Anh đừng nói là anh nghĩ rằng...... ổng là tên pedophillia nghen?”

(Ấu *** = luyến đồng)

“Rất có thể mà......” Fred nghiêm túc nói.

“......” Geogre không nói gì, “Vậy một đám trai trẻ quý tộc tụi Slytherin kia hổng phải là...... Làm sao có thể chớ!”

“Cũng đúng...... Nhưng ổng rất chú ý Kẻ Được Chọn, anh nghĩ cái này em ngươi nhìn ra được mà.”

“A...... Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm thấy Potter rất ngoan thôi.” Geogre nhún vai, “Thành tích của nó thiệt vĩ đại, bộ dạng cũng không tệ, lại nghe nói, người nào bình thường cũng sẽ thích nó hết ý.”

“Cũng đúng.” Fred gật đầu, sau đó đổi đề tài, “Em có coi hết cuốn sách anh đưa cho chưa?”

“A......” Geogre hình như hơi bực dọc, “Em trai Fred của chúng ta hứng thú với con gái rồi hở?”

(Cái này bực quá nên Geogre gọi Fred là em trai, trong nguyên tác Fred mới là anh)

“Ha ha ha......” Fred ngượng ngùng cười, “Chỉ là tò mò, tò mò mà thôi......” Hắn tới gần huynh đệ, “Huống chi, tụi mình đã đều được mười ba tuổi rồi, là tới lúc kiếm bạn gái......”

“Anh có thích cô nào rồi hả?” Geogre nhăn mày, từ nhỏ hai người đều một mực lớn lên cạnh nhau, ở cùng nhau, tưởng tượng tới giữa hai người có một cô nàng nào đó chen vô giữa...... Cậu hơi hơi mất hứng.

“Đâu có!” Fred lắc đầu, “Anh mới hổng thèm mấy cô nàng như này! Anh cậu chỉ cảm thấy là...... Tụi mình phải học vài bài học thôi!”

“Bài học?”

“Tỷ như...... Làm tình nè......” Fred đắc ý cười, “Em trai, chú sẽ không phải là còn chưa phát dục mấy cái đặc thù nam tính đi phải hông?”

“Em trai cái đầu anh! Tui chui ra trễ hơn có vài giây thôi nghen!” Geogre trừng mắt liếc cậu, “Không cần bày đặt mình lớn hơn đâu!”

“Aha! Hay là......” Fred ngó anh em của mình có vẻ thẹn thùng, “Có phải chú em tự cử hông?”

“Em không có hứng thú......” Geogre lười biếng nói, “Em thấy, là anh bị tụi thằng Lee dạy hư rồi......”

“Muốn thử coi hông?” Fred tới gần bên tai cậu hỏi, hơi nóng phun lên trên tai cậu, Geogre không khỏi rụt lại một chút.

“Em không có hứng thú......” Geogre đẩy anh trai ra, đứng dậy đi khỏi phòng tắm, “Ngu xuẩn......”

Fred hơi buồn cười, tuy bộ dạng hai người bọn họ giống nhau như đúc, nhưng là tính tình của Geogre dịu dàng mềm mỏng hơn cậu nhiều, cũng dễ thẹn thùng hơn chút.

Còn trẻ thật là tốt đôi khi thử đùa một chút, thường sẽ phát triển ra những hậu quả không thể đoán trước......

“Tách chân ra chút nữa đi......”

“Anh làm vậy để làm chi...... Như vậy nhột lắm......”

“Dạy em mà...... Chứ không em tính nghẹn tới khó chịu vậy hả?”

“Fres, tay anh...... Không cần phải xen vào, cũng không quan trọng mà! Không cần......”

“Em xác định?”

“Ờm......”

Sau những tiếng động sột soạt, hai bộ đồng phục y hệt nhau rơi xuống đất.

“Muốn hôn thử không nè?”

“Ừm......”

“Tới gần chút......”

“A! Anh đụng vô mũi em rồi!”

“Xin lỗi...... Ui! Cái mũi tui!”

“Chết tiệt...... Sao nhận cái hôn cũng khó dzậy nè trời! em nói coi bọn họ là kết giao kiểu gì?”

“Tụi mình cần liên hệ thêm một chút!”

“Nói rất đúng......”

Ban đầu môi chỉ đơn giản là kề sát lại đụng chạm nhau, lập tức thử vươn đầu lưỡi, tiếng nước dính sềnh sệt dần dần vang lên...... Thử đem đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng của đối phương, dùng sức mà ôm chặt nhau...... Suy nghĩ bắt đầu trở nên mơ hồ......

Giống như...... hình như cũng không tệ lắm nhở, đúng không?

Ừmn......

“Geogre......”

“Cái gì?”

“Về sau...... Chỉ em chỉ có thể thử chuyện như này với anh......”

“Vô nghĩa! Hổng lẽ anh đã có đối tượng thực nghiệm rồi chắc?”

“Cũng đúng......”

Chỉ có anh và em...... Chúng ta thuộc về nhau, vĩnh viễn đều không thể tách ra......

“Cúp Tam Phép Thuật làm sao giờ đây?” Ngó thấy Ron oán giận trên lớp tự học, cặp song sinh âm thầm buồn cười.

Geogre ló ra tờ giấy cho nó coi: mau tìm một bạn nhảy đi! Bằng không mấy người tốt đều bị kẻ khác mời hết đó!

Vậy mấy anh thì sao? Ron làm một câu hỏi bằng khẩu hình. Fred nháy nháy mắt, vo viên tờ giấy lại quăng cho Angelina, làm một động tác ôm-xoay với cô, sau đó làm khẩu hình: Bồ muốn nhảy với đây hông?

OK! Angelina gật đầu cười.

Coi đêy?! Fred đắc ý cười nói với em trai nhà mình. Geogre hơi bực một chút, cậu không biết sao Fred lại đột ngột mời Angelina, còn mình hổng phải sẽ lẻ loi một mình hả?

Sau khi tan học, Geogre nén giận: “Còn em thì sao giờ?”

“Tụi mình có thể cùng nhau mời nhỏ khiêu vũ mà!” Fred nhún vai, “Dù sao cũng chả ai nhận ra hai tụi mình!”

“Nhưng Angelina sẽ không vui đâu......” Geogre bất mãn trợn trắng mắt, “Em thấy cô ta thích anh đó.”

“Em xác định cổ thích anh, chứ hổng phải em hả?”

“Được rồi...... Coi như em chưa nói.”

Vũ hội diễn ra rất thuận lợi, dù sao hai người ăn mặc giống nhau như đúc, bọn họ thay phiên mời Angelina khiêu vũ, không có ai phát hiện bọn họ là hai người khác nhau.

Buổi tối lúc trở lại ký túc xá, Fred sức cùng lực kiệt lăn ra giường, nói: “Geogre...... Anh mệt chết rồi......”

“Anh chán trò này rồi hả?” Geogre cười nói, xả cà-vạt xuống, nằm lăn ra cạnh cậu.

“Không có ai nhận ra hai đứa tụi mình hết......” Fred dựa đầu vào bờ vai cậu, “Tụi mình có thể sắm vai đối phương hoàn mỹ, không ai biết hết...... Em nói coi, sẽ có người nào có thể nhận ra chúng ta không? Nếu sau này tụi mình kết hôn rồi...... Vợ của tụi mình có thể Chúng ta đích thê tử có thể phân biệt rõ hai người tụi mình không hả?”

“Sao anh lại có suy nghĩ như này?” Geogre ngó cậu, “Kết hôn? Tụi mình có sớm lắm......”

“Vậy em nói coi...... Nếu sau này tụi mình giống hôm nay thì sao?” Phất lôi đức bỗng nhiên dựng dậy, ngó gương mặt giống hệt mình, “Nói không chừng, một ngày nào đó anh chạy vô trong phòng của chú...... Vợ chú cũng chả nghi ngờ đâu......” Cậu chờ mong nhìn thấy gương mặt giận dữ của anh em nhà mình.

Nhưng Geogre lại ôm cổ cậu: “Nếu anh thật sự phải làm như này...... Vậy tùy anh...... Em không sao cả!”

“Cũng đúng......” Fred dúi đầu vào chỗ hõm giữa vai cậu, “Dù sao bọn họ căn bản không nhận ra chúng ta, chỉ có chúng ta mới biết nhau......”

“Ờ...... Cho nên việc này căn bản là không quan trọng.” Geogre cười khẩy, “Không ai phân biệt được tụi mình hết, cho nên cái gọi là tình yêu...... Ai biết mấy người đó yêu rốt cuộc là người nào trong tụi mình đâu chớ?”

Fred hôn mắt cậu, gật đầu: “Chỉ có chúng ta mới thuộc về nhau, chúng ta có thể phân biệt nhau, chúng ta...... Có nhau......”

“Đúng...... Chúng ta sẽ không rời nhau mà đi......” Geogre phối hợp cởi quần áo cậu ra, “Chúng ta thuộc về nhau......”

“Lần này...... Muốn thử làm tới bến luôn không?” Fred hỏi, “Ừmn? Anh có chuẩn bị thuốc bôi trơn.”

“Anh ở dưới hả?” Geogre hỏi ngược lại.

“Không có cửa đâu.” Fred chận cậu lại, “Lần sau có thể đổi cho chú.”

“Vì sao em luôn là kẻ bị hại đầu tiên chứ......” Geogre mơ mơ màng màng nói thầm, phối hợp với nụ hôn của đối phương.

Tiếng rên rỉ trầm thấp dần vang lên, hai bộ lễ phục y đúc nhau dần rơi xuống đất, hôn, dây dưa...... Giữa chúng ta...... Không thể không có nhau......

Chiến tranh không ảnh hưởng tới hai người nhiều lắm, quan hệ của Harry với hai người tốt lắm, thậm chí còn tự đầu tư vô tiệm giỡn của bọn họ nữa. Có tài chính, sự nghiệp của hai người phát triển vô cùng thành công. Sau khi chiến tranh kết thúc, tiệm giỡn của hai người cũng thành công bán ra sản phẩm, trở thành cửa hàng có tên tuổi nhất giới Phép Thuật.

Harry sẽ thường xuyên ghé vô tiệm của bọn họ, cậu nhóc rất thích những ý tưởng kỳ diệu của bọn họ, có đôi khi còn thảo luận cùng bọn họ. Ở trước mặt bọn họ, cậu nhóc cũng thẳng thắn nói ra tình cảm của mình với giáo sư Độc Dược.

Có một lần, Geogre hỏi Harry: “Nhiều người phản đối hai người như vậy, em chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước hả?”

“Tụi em yêu nhau, đây là lý do mà tụi em có thể duy trì.” Harry trả lời, “Rất nhiều chuyện, trốn tránh, cho dù hối hận cũng không còn cách nào sửa đổi nữa......”

Lúc đầu Geogre không rõ lời nói của cậu, nhưng buổi tối ngày đó, cậu mơ thấy một giấc mộng đáng sợ. Cậu mơ thấy Fred chết, bị Death Eater giết chết! Ở giữa đống phế tích của Hogwarts, trên mặt Fred còn mang theo nụ cười, nhưng thân thể lại thẳng tắp ngã xuống. Cậu thấy thi thể của anh mình, trong lòng như bị đóng băng, giống như tất cả mọi thứ đều hỏng mất, thế giới của cậu đều sụp xuống...... Fred, Fred, Fred...... Cậu liên tiếp gọi tên anh, nhưng Fred đã không còn phản ứng nữa, anh ấy đã chết......

Geogre bật ngồi dậy, Fred nằm cạnh cậu cũng mang vẻ mặt kinh hoảng, là vẻ mặt gặp ác mộng.

“Em mơ thấy anh chết!”

“Anh mơ thấy em bị thương!”

Hai người đồng thanh nói, lập tức lại đồng thanh cái nữa: “Thật may là không có chuyện gì!”

Bọn họ nhìn nhau, lẳng lặng đối diện. Bọn họ là một thể, từ khi sinh ra đã là như thế, trừ bỏ lẫn nhau, bọn họ không cần ai hết. Không biết là ai ôm ai trước, bọn họ không thể buông nhau ra, bọn họ chỉ cần đối phương, ai cũng không cần!

“Chúng ta cùng sinh......”

“Cùng tử......”

“Sau đó hồn phách của chúng ta......”

“Cũng sẽ cùng nhau chuyển thế......”

“Anh yêu em, Geogre......”

“Em cũng yêu anh, Fred......”

Tỏ tình chỉ có một lần, nhưng chỉ vậy là đủ rồi. Bọn họ là song sinh, có sự ăn ý lẫn nhau. Bọn họ không thể tách ra, bọn họ chỉ cần mỗi đối phương, ai cũng không cần......

Tình yêu của bọn họ công khai rất tự nhiên, một ngày nào đó, lúc mọi người trong nhà chuẩn bị tụ hội, trong lúc má đang nấu cơm, vô tình hỏi: “Bill đã kết hôn, Charles cũng có bạn gái, Percy gần đây cũng sắp kết hôn rồi, hai đứa cũng nên suy nghĩ chút đi.”

Fred gần như là không thèm suy nghĩ liền thốt ra: “Con có Geogre là đủ rồi, tụi con không cần những người khác.”

Lúc ấy, không khí trong phòng nháy mắt đọng lại, má mang một cái vẻ mặt “Điều má lo lắng rốt cục đã xảy ra”, ba thì vừa lo lắng vừa đau lòng, Ginny chỉ đơn thuần là kinh ngạc. vẻ mặt của Bill với Fleur xấu hổ, Charles cũng tỏ vẻ hiểu mà, Percy...... Được rồi, ổng thì đang lo lắng. Ron...... Bọn họ đoán được, nó vừa phủ định vừa chán ghét.

“Tụi con đi trước đây, má à.” Geogre kéo Fred, hai người cùng nhau ra khỏi Hang Sóc.

“Em có lo không?” Fred vừa đi vừa hỏi, bên ngoài tuyết đã rơi, cậu choàng khăn quàng cổ cho em mình.

Mái tóc màu đỏ giống như ngọn lửa chói mắt, Geogre hôn má cậu: “Đương nhiên là không.”

Bởi vì chúng ta yêu nhau.

Hai người tay cầm tay, sưởi ấm cho nhau, cho dù gió tuyết rét tận xương, bọn họ cũng không sợ hãi. Bọn họ có nhau, thuộc về nhau.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.