[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 133: Chương 133: Vinh quang của gia tộc black




Editor: Ciel Míp

Do góc nhìn nhân vật lộn xộn, tác giả không để phân cách tuyến, nên Ciel sẽ thêm vào một chút cho mọi người đọc dễ hiểu và cũng sẽ không bị loạn trong các cách xưng hô.

P/s: Ciel kỳ thị, vô cùng kỳ thị Remus Lupin ấy! Đảo chính, ta đả đảo Con sói chết bằm ngu ngốc Lupin!!!

“Sirius?” Đại cẩu nghe thấy con đỡ đầu ở cửa gọi mình, không trả lời, chỉ ngẩn đầu nhìn cậu.

Harry sờ đầu chú, thở dài: “Chú như vậy cũng không phải là biện pháp......” Cậu cũng không rõ ràng lắm, sao cha đỡ đầu lại chia tay với Remus? Tình cảm của hai người họ không phải tốt lắm sao?

“Harry......” Đại cẩu liếc Mũi Thò...... Được rồi, Snape vỗ vai con đỡ đầu của chú, “Cho hắn yên tĩnh chút đi, hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận mà......”

“Sirius......” Harry sờ đầu chú, đại cẩu cọ cọ lòng bàn tay cậu, ý nói là con cứ đi với Snape đi.

– Sirius’s POV (Góc nhìn của Sirius) –

Nhìn con đỡ đầu rời đi, Sirius lại nằm úp sấp ra đất lần hai, anh nhớ lại mọi thứ, Remus...... Thật sự rời khỏi mình? Bản thân mình yêu James mà, không phải sao? Nhưng Remus...... Ngần ấy năm tới nay, giữa hai người không chỉ là tình bạn, còn có tình thân, đương nhiên...... Cũng có tình yêu...... Bản thân mình yêu cậu ấy, chỉ không thể quên James, nhưng Remus không hề biết, cậu ấy nghĩ rằng...... nghĩ rằng chỉ là mình cô đơn, cần một người cạnh bên làm bạn mà thôi......

Cái ngày mình quậy um lên với Snape đó, Remus ở ngay ngoài cửa, cậu ấy nghe thấy Snape chất vấn mình. Snape chỉ ra những tâm sự dấu kín của mình về James, mình cam chịu, bởi vì đây là sự thật. Nhưng Remus cũng đâu biết, cậu ấy thậm chí còn nghĩ rằng...... Nghĩ rằng mình lấy cậu ấy làm một thế thân......

Sau ngày đó, bản thân mình và Remus cũng bị ngăn cách, sau khi chiến tranh kết thúc, cậu ấy lập tức chia tay mình. Sirius uể oải cười, bản thân mình lại không hề cự tuyệt, ngay cả giải thích cho lúc trước cũng không được, mình còn muốn từ chối làm chi?

Remus đã rời đi, cậu ấy nói cần phải đi xa một thời gian, như vậy...... Đều tốt cho cả hai. Sirius cũng cho rằng hai người cần bình tĩnh lại, để sau đó, hai người có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, mở rộng tấm lòng với nhau.

Sirius đã ở trong trạng thái hóa thú gần một tuần, hình thái hóa thú có thể giúp anh tự hỏi. Anh nhớ những khi Remus giúp mình gãi ngứa, thỉnh thoảng dựa vào vai mình ngủ gật, anh nhớ Remus......

Sáng sớm một tuần sau, lúc Harry đi vào nhà cũ Black, Sirius đã trở lại hình thái con người, nhìn anh như gầy đi mấy ký, nhưng tinh thần thì rất tốt. Hai người có một cuộc nói chuyện với nhau, Harry cảm thấy rất vui khi cha đỡ đầu có thể hiểu rõ hết, cuối cùng cũng yên tâm.

Một năm sau, Sirius gặp được Remus đã trở về. Ngày đó, biết Remus đã về, Sirius lại vô cùng vui vẻ, anh nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, nói rõ lòng mình cho cậu ấy. Anh vừa ngâm nga hát hò vừa đứng trước gương xem lại cách ăn mặc của mình, thậm chí Harry còn giễu cợt anh, nói sao anh lại khẩn trương vậy hả, Sirius quậy giỡn với cậu một trận muốn chết. Harry ngay lập tức xung phong nhận việc, đi đằng trước mở đường cho cha đỡ đầu, để Sirius đi sau.

Khi Sirius đi vào tổng bộ của Hội Phượng Hoàng, thấy con đỡ đầu nhà mình cô đơn đứng ngoài đám đông, nhìn thấy anh, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.

“Sao vậy, Harry?” Sirius đi đến cạnh cậu, Harry không trả lời, nhưng anh đã thấy được đáp án — trong đám đông là Remus ôm một đứa bé tóc nâu, đứng cạnh Tonks, hai người cười tới hạnh phúc, Remus đang nói cái gì đó với Dumbledore.

Nhìn thấy Sirius tới, trên mặt mọi người đều hơi xấu hổ. Remus nhìn anh, nụ cười trên mặt hơi ngập ngừng lại, lập tức bước đến trước mặt anh: “Sirius, đây là Teddy con của mình và Tonks nè! Nhìn cái coi!” Sau đó lại quay đầu nhìn Harry, “Tụi mình đã quyết định, để Harry làm cha đỡ đầu của nó, cậu nói có được không?”

Sirius chỉ cảm thấy trời đất lộn ngược, trong đầu mơ hồ. Anh loáng thoáng nghe Remus giải thích: “Tớ với Tonks...... Gặp nhau ở Ireland...... Cô ấy rất tốt, là một cô gái tốt lắm....... Không chê tớ là người sói, có thể tụi mình sẽ kết hôn......”

Vẻ mặt anh cứng ngắc mỉm cười: “Phải không?! Vậy thật là tốt! Chúc mừng hai người!...... Harry nhất định rất thích làm cha đỡ đầu của tên nhóc!” Anh nhìn Harry, “Con nói coi đúng không, Harry?”

“Đương nhiên rồi.” Harry vội vàng tiến lên, cầm tay cha đỡ đầu, cảm thấy người anh run rẩy thật mạnh.

“Lại nói tiếp, Tonks còn là cháu gái tớ! Cậu lại là bạn tốt của tớ, tụi mình coi như đã thân còn thân hơn......” Sirius uể oải cười.

“Chó đần!” Snape vừa thấy vẻ mặt của anh là biết không bình thường rồi, lôi anh với Harry đi ra ngoài, “Ta có chuyện nói với mi, là về Harry......” Rồi kéo anh ra ngoài cửa.

Sirius thấy thế giới như sụp đổ, tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt hết! Cái áo chùng mình chọn lựa kỹ càng cả buổi trời là châm biếm bao nhiêu đây! Anh xiết chặt tay Harry, không cho bản thân mình ngã xuống.

“Sirius......” Harry ôm lấy cha đỡ đầu nhà mình, “Con xin lỗi, rất xin lỗi, con không biết Remus......”

“Không...... Không......” Sirius chỉ thì thào tự nói, “Mình vẫn nghĩ mình vẫn còn kịp...... Nhưng mọi thứ đều đã quá trễ rồi! Đều đã quá trễ......”

“Dẫn hắn về trước đi, Harry!” anh loáng thoáng nghe được giọng của Snape, sau đó Harry mang mình về nhà Black cũ.

Sirius mê man suốt ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư, lúc anh tỉnh lại, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chỉ nằm mơ một giấc. Harry nhận được tin Kreacher đưa tới, vội vã chạy đến, đã thấy Sirius mặc một bộ áo chùng đen viền vàng, gia huy nhà Black lòe lòe sáng lên trước ngực anh, anh đang đứng trước tấm thảm phả hệ nổi tiếng của nhà Black mà nhìn, vẻ mặt trầm tư.

“Sirius......” Harry nhìn anh.

Sirius quay đầu lại, cho cậu một nụ cười bình thản: “Chú khỏe rồi, Harry.” Anh quay đầu lại nhìn tấm gia phổ kia, ngón tay lướt qua chỗ cái tên của mình đã bị đốt rụi, “Chỉ chỉ gặp một cơn ác mộng...... Bây giờ, chú nên tỉnh lại rồi......”

“Sirius......” Harry đi đến cạnh anh, lo lắng nhìn cha đỡ đầu của mình, Sirius Black từng cười sáng lạn, còn trẻ con hơn cả tụi con nít, đã không còn nữa.

Sirius ngó tấm thảm có cây gia phả, lầm bầm: “Chú cứ luôn suy nghĩ, chú rốt cục...... rốt cục là gì? Từ nhỏ, chú đã bị bồi dưỡng thành người thừa kế nhà Black, ma lực của chú rất cao, thiên phú cũng rất tốt, cha mẹ đều đem hy vọng gửi gắm trên người chú. Lúc còn rất nhỏ đã gặp James, chú nhìn thấy cậu ấy đùa dai không thèm quan tâm gì hết, thấy cậu ấy được cha mẹ yêu thương, chú vừa hâm mộ vừa đố kỵ...... Vì sao lúc nào chú cũng phải luôn làm theo cái gia quy đau đầu này? Vì sao chú làm cái gì cũng phải có nề nếp? Vì sao chú không thể chơi mấy trò đùa dai? Mọi thứ James đều làm được, ở nhà Black toàn bộ đầu bị ‘cấm’. Nhưng chú hy vọng được giống cậu ấy! Cho nên chú cứ dần dần bắt chước cậu ấy, tiếp cận cậu ấy, thậm chí không hề tiếc nuối...... Đi vào Gryffindor! Cho dù gia tộc xóa tên chú, chú cũng không thèm để ý, chú đã sớm hy vọng thoát khỏi cái nhà này! Nhưng mặc dù chú trốn đi được, nhưng mà Regulus lại không, nó gánh trên lưng vận mệnh của chú, đứa em trai nhỏ bé của chú, đứa em trai chú yêu quý nhất...... Tất cả mọi người đều nói nó không được học theo tên phản đồ như chú, trò cười của Nhà Black còn chờ nó thay đổi! Cái gì chú cũng biết hết, nhưng chú lại lẩn trốn mọi thứ! Chú sợ hãi mọi thứ...... Chú trơ mắt nhìn nó trở thành Death Eater, bước lên con đường không có lối về......” Nói tới đây, hai mắt của Sirius đã ươn ướt, “Bây giờ, nhà Black chỉ còn lại một mình chú. Nơi từng vinh quang và huy hoàng này đã chẳng còn gì — cả gia tộc đều đã bị hủy hoại dưới tay chú! Chú không thể luôn trốn tránh sự thật mãi...... Chú nên học gánh vác lấy trách nhiệm của bản thân — chú phải trưởng thành rồi.” Anh nhìn Harry, “Chú đã tỉnh rồi! Chú đã từng cho rằng chú yêu James — kỳ thật đâu có phải, chú chỉ yêu chính chú mà thôi, chú chỉ hy vọng cuộc sống của cậu ấy có thể trở thành của chú! Giờ đây...... Chú yêu Remus, nhưng muộn rồi! Bây giờ...... Chú phải làm vài chuyện mà chú phải làm thôi......”

Harry nhìn cha đỡ đầu của mình, chú trở nên chín chắn, trong mắt chú đã chẳng còn nụ cười nào, loại thay đổi này không biết là tốt hay xấu đây, làm Harry thấy thật xót xa......

Sirius Black lại nắm giữ gia tộc Black lần nữa. Dù Nhà Black đã bị tổn thất tan hoang từ lâu, nhưng quý tộc thông gia với họ lại không ít, nhất là Nhà Malfoy. Hơn nữa bây giờ con đỡ đầu của Sirius là Kẻ Được Chọn, là anh hùng của giới Phép Thuật, bản thân Sirius lại ra lực thật lớn trong chiến tranh, anh ngẩn cao đầu trở về làm cho rất nhiều người chú ý.

Trong vòng vài năm, Nhà Malfoy tỏ thái độ ủng hộ vị thân thích “lạc lối quay đầu” này. Harry Potter làm người thừa kế duy nhất của gia tộc Potter cũng ủng hộ người cha đỡ đầu nhà mình, tài sản còn lại của nhà Black cũng không ít, cảnh này làm Sirius Black thuận lợi xuất phát từ Bộ Phép Thuật. Qua gần một năm, Sirius Black trở thành chủ nhiệm mới của Sở Thần Sáng — dựa theo lệ thường, chức vị này thường là dự khuyết cho chức Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật — nhưng bộ trưởng đương nhiệm vẫn còn trẻ tuổi và năng nổ, Sirius Black có kế nhiệm hay không vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng.

Ba năm sau, con của Sirius Black được sinh ra, về mẹ của đứa bé, anh luôn giữ im lặng, không công khai. Vì tưởng nhớ bạn tốt, tức cha của Kẻ Được Chọn Harry Potter, Sirius đặt tên nó là James Black.

“Sirius...... Chú không nên làm vậy......” Sau khi Harry biết được tin tức này nói, “Lỡ Remus hiểu lầm chú thêm thì sao......”

“Chú đã không quan tâm chuyện này nữa.” Sirius ôm James nhỏ bé, “Chú sẽ bồi dưỡng nó thành một người thừa kế nhà Black đủ tư cách, một người thừa kế gia tộc Balck phi thường!” Anh ôm đứa bé vui vẻ quẩy đạp trong lòng mình, “May mà còn có con, Harry! Kỹ thuật của Muggle đúng là thần kỳ!”

Một năm trước, Sirius hỏi riêng với Harry, về chuyện Muggle có kỹ thuật mang thai hộ. Thật ra anh cũng không cần đứa bé nhất định phải có huyết thống Muggle, nhưng mẹ đứa bé nhất định phải khỏe mạnh, hơn nữa phải còn xử nữ. Bằng một số tiền lớn, Harry chọn được người thích hợp cho chú, đứa bé này sinh ra vô cùng thuận lợi, làm Sirius rất vui vẻ. Harry tất nhiên cũng trở thành cha đỡ đầu của James.

– Remus Lupin’s POV (Góc nhìn của Lupin) –

Ngày 31 tháng 7 năm 1997, ở tang lễ của Harry, Remus coi như chính thức gặp lại Sirius. Hai người đã chia tay hơn ba năm, mặc dù hai người cũng chạm mặt mấy lần ở những cuộc họp của Hội Phượng Hoàng, nhưng đều không nói tiếng nào, vội vàng đụng mặt rồi lập tức đi làm chuyện khác hoặc nhìn người khác. Ngược lại là mình nhìn thấy cậu ấy trên [Nhật Báo Tiên Tri] ngày một nhiều hơn, cậu ấy luôn đeo nụ cười lịch sự nhưng xa cách. nói những lời nói hợp cảnh. Người từng là đứa trẻ to xác thích tùy tiện, thích quấn quít mình thật sự đã không còn tồn tại.

Sirius của hôm nay, vẫn mặc bộ áo chùng đen như cũ, đôi mắt cậu ấy đỏ ửng ngắm di thể con đỡ đầu. Remus nghĩ nên nói gì đó với cậu ấy, nhưng không mở miệng được. Hôn nhân của mình và Tonks đúng là rất hấp tấp, nhưng ngay lúc đó bản thân mình hoàn toàn bị chuyện người Sirius yêu thật sự là James đả kích, Tonks lại không ngại chuyện mình là một tên người sói, một lòng một dạ yêu mình, cô ấy là một bến bờ tốt đẹp, mình không hề có lý do gì mà cự tuyệt...... Sau, đó là Teddy được sinh ra, đứa con mang tới niềm vui cho anh, càng làm anh tin tưởng rằng lựa chọn của mình không hề sai.

Nhưng khi Sirius nhìn thấy mình mang theo vợ xuất hiện, vẻ mặt chịu đả kích của cậu ấy, làm lòng mình lập tức bị xiết chặt — lựa chọn này có thật là chính xác hay không? Bản thân mình thật sự có thể buông tay cậu ấy, đi yêu Tonks hay không? Đáp án là đã xác định hay chưa, nhưng mình không thể......

“Sirius......” Remus khàn khàn mở miệng, muốn an ủi cậu ấy

Nhưng Sirius chỉ nhìn anh chằm chằm, sau đó gật đầu: “Remus, yên tâm đi, tớ không sao.” Cậu ấy biết mình muốn nói gì, cậu ấy hoàn toàn chặn lại câu hỏi kế tiếp của mình.

Một lần bỏ qua, đã không thể cứu vãn nữa......

Sirius Black (1960-2027), gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Black, cha đỡ đầu của Kẻ Được Chọn Giới Pháp Thuật Harry Potter. Từ nhỏ đã ngỗ nghịch, không phục tùng sự quản giáo của cha mẹ, là thành viên duy nhất của nhà Black được phân vào Gryffindor. Sau khi vừa thành niên lập tức gia nhập Hội Phượng Hoàng, có cống hiến to lớn trong cuộc chiến chống lại Voldemort. Sau đó, lạc lối quay đầu, trở về gia tộc, kế thừa gia nghiệp. Nâng dậy gia tộc Black đã bên vực thẳm diệt vong, làm cho vinh quang của gia tộc Black lại lần nữa tỏa sáng. Ông khiến cho Giới Phép Thuật tiếp nhận Muggle, trong mười năm đảm nhiệm chức vị Bộ trưởng Bộ Phép Thuật, với áp lực trên đỉnh cao to lớn, tiến cử kỹ thuật tiên tiến của Muggle, cải cách Giới Phép Thuật, được công nhận là “Một trong mười Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật vĩ đại nhất”. Năm 2027, do quá độ lao lực nhiễm bệnh mà mất, hưởng thọ 53 tuổi.

“Gắng nén buồn đau đi, James......” Remus an ủi đứa bé.

James Black, đứa trẻ mới hai mươi tuổi, không chắc có thể đảm nhiệm nổi gánh nặng của gia tộc Black hay không. Dù đôi mắt cậu đỏ au, nỗi đau trên gương mặt còn chưa bay mất, nhưng trong đôi mắt cậu vẫn đầy kiên cường như cũ: “Cám ơn chú, chú Remus! Cha qua đời...... Thật sự là quá đột ngột...... Nhưng con nhất định sẽ kế thừa vinh quang gia tộc Black thật tốt......”

Sirius vô cùng yêu thương James, gần như không thèm quản cậu, cho cậu tự do phát triển. Dù cùng tên James giống Potter lớn, nhưng tính tình của cậu lại vô cùng điềm đạm, mới năm tuổi đã bắt đầu đọc [Lịch Sử Phép Thuật]. Sau khi đến trường cũng mang thành tích vô cùng to lớn, vẫn luôn đứng đầu. Hơn nữa đứa bé này rất khiêm tốn, tuyệt đối không kiêu ngạo, cái này cực kỳ khó kiếm trong đám con nít quý tộc. Teddy cũng vô cùng yêu quý đứa em trai này, dù nó học Gryffindor, nhưng quan hệ trong trường của hai đứa vô cùng tốt, như hình với bóng. Nhìn thấy hai đứa tụi nó, Remus sẽ không khỏi nhớ tới mình và Sirius

“Đúng rồi, cái này...... Là thứ cha con thích nhất lúc còn sống, ngài là bạn tốt nhất của ông ấy, vậy thì giao cho ngài vậy.” James lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

“Cái này...... Con vẫn nên giữ lại thì tốt hơn......” Remus do dự.

“Cha từng nói, cái hộp vuông này cất chứa thứ mà người ông yêu nhất từng để lại, cho nên......” James trầm giọng, “Vẫn nên giao cho ngài đi, so ra thì hợp hơn.”

Người cậu ấy yêu nhất...... Remus nhìn James trước mắt, còn có thể là ai? Bằng không sao Sirius lại đặt tên đứa bé này là James chứ. Remus bất đắc dĩ cười rồi nhận, thuận tay mở hộp ra, khi anh thấy rõ thứ trong hộp là gì, “Loong-coong” một tiếng, cái hộp rơi xuống đất......

Trong hộp, là một sợi chuỗi màu nâu được bện bằng lông động vật, tết lại rất ngốc, cũng không đẹp — đó lông của Remus sau khi biến thân. Tuổi của sợi chuỗi đó rõ ràng là đã rất lâu, vừa rơi xuống giữa chừng, lập tức rơi rớt, những sợi lông nâu tản mác trôi đi theo gió lềnh bềnh trong không khí......

“Ê này! Remus, cậu nhìn coi......”

“Cậu thừa dịp tớ biến thân ngủ xong mà cắt lông tớ hả? Cắt chỗ nào vậy hả? Lỡ tớ bị trọc rồi sao giờ?”

“Là lông đuôi của cậu ấy! Yên tâm đêy!”

“Cậu thắt cái này là gì thế? Rối nùi à.”

“Tùy tiện bện lại thôi, dù sao cũng là thứ gì đó của Remus, thứ tốt để giữ lại mà!”

“Cậu cũng không sợ vô nghĩa nhàm chán......”

“Ha ha......”

Từng năm tháng ấu thơ, đã sớm tan theo gió....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.