CHƯƠNG 124: THÀNH TÍCH – DẠ TIỆC
Câu nói tàn nhẫn kia của Harry gây chấn kinh toàn bộ ma pháp giới, ủng hộ có, phản đối có. Nhưng thực lực của hắn không nhỏ, cho dù phản đối cũng không dám nhắc đến trước mặt hắn, nhưng thật sự không ai còn nghi ngờ quan hệ của bọn họ nữa.
Cuối tháng sáu, thành tích O.W.Ls của bọn Harry đã có. Bốn người đều cực kỳ hưng phấn mà chen đến bảng thông báo để xem. Harry dồn tâm huyết rất nhiều cho kỳ thi này, không hề nghi ngờ, tất cả đều điểm ‘O’, hắn đứng nhất bảng! Draco đứng thứ hai, vẻ mặt của y cũng rất hưng phấn (“Ít ra ta đã thắng Granger, phụ thân sẽ rất tự hào về ta”). Hermione vẫn luôn than thở, nàng đứng thứ ba, (“Ta biết cái đuôi chim én hóa từ đuôi chó có tật, chung quy ta vẫn cảm thấy nó vẫn còn có dấu chân!”). Ron thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người, thành tích không chỉ toàn bộ đều đạt, phòng ngự Hắc ma pháp của hắn cư nhiên còn được điểm ‘O’! Những môn khác cũng có tiến bộ rất lớn, ngay cả Ma dược cũng đạt được ‘A’ (“Ta dám chắc nhất định cha nuôi nể mặt Harry nên cho y điểm ‘A’”, Drao đã nói như vậy), Ron cũng mặc kệ, hắn liên tục kêu: “Ta có thể làm Thần Sáng! Ta có thể làm Thần Sáng!”
“Xem ra sang năm chúng ta đều có thể học chương trình N.E.W.Ts!” Hermione hưng phấn nói.
“Chờ một chút, lão… Snape giáo sư không phải đã nói, không được điểm ‘O’ sẽ không thể vào lớp của y sao?” Ron nhảy dựng lên, “Sao lên được đây…”
“Ngươi vẫn chưa biết sao?” Draco biếng nhác nói, “Cha đặc biệt mở rộng chính sách, nghe nói hiệu trưởng nói tiêu chẩn của ngài quá cao, học trò học được như vậy chỉ được vài người, cho nên người nào chỉ cần điểm ‘A’ là có thể vào lớp Ma dược.”
“Nga, không!” Ron than thở, “Ta còn phải đối diện với sự khủng bố của y ”
“Ngươi có thể xin Harry nói y ít khủng bố ngươi một chút ” Draco cười quay đầu lại, “Harry, ngươi nói… Harry ngươi chạy đi đâu vậy?” Hắn hỏi với theo cái bóng phía xa của Harry.
“Một chút nữa ta trở về!” Harry vẫy tay, bước nhanh về phía phòng Hiệu trưởng – hắn muốn xem thành tích của kỳ thi khác nữa a.
Trong phòng hiệu trưởng, Dumbledore một bên mỉm cười lật xem bảng điểm của Harry, một bên ăn kẹo đậu đủ vị loại mới nhất. Fawkes chán nản ghé vào giá gỗ – từ sau khi lão nhân lúc nào cũng ăn mặc như sắp đi dự tiệc đến đây, cả ngày chủ nhân liền dính lấy hắn, cũng không còn để y đến ta nữa 5555… Chủ nhân ngươi không cần Fawkes nữa…
“Dumbledore hiệu trưởng.” Harry gõ gõ, mở cửa bước vào, “Chào ngài.”
“A Harry, ngồi đi!” Dumbledore bưng ra một cái ly không biết là thứ gì, đưa cho Harry, “Muốn nếm thử mật thủy (nước mật ong) ta tự điều chế không?”
“Không cần…” Khóe miệng Harry co rút, nhìn cái ly đặc sánh trước mặt – đoán chừng là một ly mật ong, rồi thêm một ít nước đi “Ta không thích đồ ngọt.”
“Vậy thật đáng tiếc.” Dumbledore thập phần tiếc rẻ nhìn Harry, vẻ mặt hài lòng đem ly nước quỷ đị kia uống uống, vừa uống vừa mang thần sắc thỏa mãn.
“Ân, ngài nhận được bảng điểm của ta chưa?” Harry cuối cùng nhịn không được hỏi,
“Nhận được!” Dumbledore nuốt mật thủy xuống, mỉm cười nhìn Harry, “Harry, ta không thể không nói, mỗi lần ngươi đều khiến ta kinh hỉ a!” Nói xong, y đem bảng điểm ra đưa cho hắn, “Không hề nghi ngờ, tất cả đều ‘O’, phi thường vĩ đại.”
“Ngài đối với đơn xin phép của ta không có ý kiến gì sao?” Harry mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên, ta rất cao hứng khi có một trợ giáo vĩ đại như thế!” Dumbledore cười tủm tỉm vươn tay, “Hoan nghênh ngươi, Potter trợ giáo!”
“Vinh hạnh cho ta, Dumbledore hiệu trưởng.” Harry bắt lấy tay y.
***** Ta là đã đến cuối kỳ phân cách tuyến *****
Để ăn mừng Voldermort bị tiêu diệt và ban tặng những huân chương Merlin, Scrimgerour quyết định tổ chức một bữa tiệc tại Hogswart, tất cả những nhân vật có uy tín danh dự trong giới chính trị đều tham gia. Dumbledore phụ trách tổ chức, y đặc biệt sai những gia tinh chuẩn bị rất nhiều món ăn, còn mời phụ huynh mười học sinh đứng đầu của các cấp lớp.
Học trò lập tức hưng phấn chuẩn bị, đều muốn trước mặt cha mẹ cùng những đại nhân vật có biểu hiện thật tốt – nhất là những học trò sắp tốt nghiệp, dù sao, chuyện này phần nào cũng giúp chúng có thể tìm được một công việc tốt hay không.
Chớp mắt, đã đến tiệc cuối kỳ. Những chiếc bàn dài của từng học viện lại lần nữa được thay thế bằng rất nhiều những chiếc bàn tròn, bàn ăn của giáo sư được kéo dài hơn, chính giữa phòng được chừa ra một khoảng trống – theo như lão ong mật Dumbledore bật mí, y sẽ tùy ý chọn một học trò hoặc giáo sư biểu diễn vũ khúc mở đầu.
Năm giờ rưỡi, không ít phụ huynh cùng các quan chức đã đến. Lần này, được Dumbledore mời đến còn có Tom Riddle, Lucius Malfoy, Kingsley Shacklebolt (là vị đương chủ nhiệm văn phòng Thần Sáng), Arthur Weasley cùng những quan chức Ma pháp bộ và thành viên T&H khác. Sirius và Remus đại diện cho phụ huynh của Harry cũng tham gia bữa tiệc. Trong chốc lát, lễ đường đã chật ních người, tiếng nói chuyện vang lên không ngừng.
“Harry!” Hermione thực hưng phấn vẫy vẫy tay, cha mẹ của nàng đương nhiên cũng đến, vợ chồng Weasley đặc biệt đàm luận một phen với họ, đôi bên đều cảm thấy hài lòng với bên thông gia. Bất quá, Ron và Hermione hình như đều có chút xấu hổ.
Tom Riddle liên tục dính lấy Draco, hai người không hề kiêng kỵ mà lôi kéo nhau – khiến Lucius như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, nhìn cũng không dám nhìn, y vẫn chưa quen với quan hệ giữa hai người họ.
“Tiến triển không tệ…” Harry đứng bên cạnh lén nói với Draco, “Phải không?”
“Được rồi, ngươi và cha tiến triển còn nhanh hơn chúng ta!” Draco đánh hắn một cái, “Ngươi khi nào sẽ chính là mẹ nuôi của ta a?”
“Ngươi đã muốn gọi ta là ‘mẹ nuôi’?” Mặt Harry trắng bệch, “Như vậy, ngươi và Riddle vai vế sẽ thấp hơn ta?” Lucius đứng một bên nhịn không được mà run rẩy: vớ Merlin, chuyện này thật khủng khiếp! Một Potter trở thành bạn đời của Severus, và trở thành ‘mẹ nuôi’ của Hắc ma vương và Draco?
“Potter tiên sinh.” Scrimgerour đánh gãy đối thoại của hai người, y giơ ly rượu bước đến bên cạnh hắn, “Chào ngài.”
“Hiện tại, Ma pháp bộ đã trở lại như trước a.” Harry cụng ly với y, “Ngài là một bộ trưởng không tồi.”
“Toàn là nhờ phúc của ngài.” Scrimgerour nói. Đúng vậy, danh tiếng của Ma pháp bộ hiện tại đã lan rộng, các phù thủy đã khôi phục niềm tin với các quan chức – đương nhiên, Scrimgerour cũng có công đã sa thải hàn loạt những con sâu làm rầu nồi canh.
“Cạn ly!” Hai người đều hiểu ý mà cụng ly.
Đến sáu giờ Scrimgerour không thể không nhắc đám đông đang hưng phấn: “Hảo, hảo, các vị, chúng ta tạm thời đặt ly rượu xuống, được không? Bây giờ, là lúc ban tặng huân chương cho các anh hùng của chúng ta!”
“Oa nga” Mọi người cùng lên tiếng hoan hô.
“Hảo hảo hảo!” Scrimgerour vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người yên lặng, “Trước tiên trao tặng cho các anh hùng.” Đám đông trong nháy mắt liền im lặng.
“Đầu tiên, ta muốn trao hai huân chương Merlin đệ nhất.” Scrimgerour thấp giọng nói, “Người đầu tiên… Y là một bậc anh hùng chân chính, y đã trừ bỏ cơn ác mộng ba mươi mấy năm bao trùm ma pháp giới. Y hoàn toàn tiêu diệt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, y chính là… Harry Potter!”
“Hảo!” Mọi người lập tức hoan hô, cũng kêu tên Harry, “Harry! Harry! Harry! …”
“Potter tiên sinh, mời lên đây.”Scrimgerour nói.
Harry có chút ngượng ngùng bước lên, Dumbledore tự mình gắn huân chương cho hắn, cũng nồng nhiệt ôm hắn, chân thành nói, “Chúc mừng ngươi, Harry.”
“Cám ơn ngài, Hiệu trưởng.” Harry bắt tay y, sau đó bước đến bên cạnh Scrimgerour, “Cám ơn ngài, Bộ trưởng.”
“Ta thực cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ và cổ vũ ta, thật sự! Những lúc ta không ổn định, vẫn luôn có nhiều bằng hữu và người thân đứng sau lưng ta cổ vũ cho ta.” Harry bắt đầu đọc bài diễn văn, “Người đầu tiên ta muốn cảm ơn… là hiệu trưởng Dumbledore, ta không thể không thừa nhận, y là một người thầy phi thường tốt, từng… ân, giúp đỡ ta rất nhiều. Y là một hiệu trưởng tốt nhất! Tiếp theo là các bằng hữu cùng đồng học của ta, cha nuôi của ta. Bọn họ cho ta sự ấm áp, đây là cảm giác về một gia đình mà chưa bao giờ cảm nhận được trong gia đình Muggle trước đây của ta! Còn có các chiến hữu và thuộc hạ của ta, bọn họ luôn cùng ta chiến đấu, cũng đã trả những giá rất đắt. Cuối cùng là… giáo sư Snape! Ân, ta biết, rất nhiều người không hiểu được tình yêu giữa ta và y, sở dĩ ta chọn y, là vì… y lúc nào cũng bảo hộ ta, nhiều lần trải qua nguy hiểm vì ta, cũng cứu ta rất nhiều lần! Chúng ta giống nhau, đều vì tương lai của Ma pháp giới (kỳ thật những lời này là phóng đại), ta tin một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu ta. Cuối cùng… Ta muốn sửa lại lời bộ trưởng một chút… Voldermort…” Hắn tạm dừng lại, vì nghe có tiếng hít khí, “… Đã chết! Y không còn là cơn ác một của ma pháp giới! Cho nên, ta hy vọng mọi người nhìn thẳng vào sự thật này, lớn tiếng gọi tên y, chứ không phải tiếp tục trốn tránh! Nhớ kỹ, y là Voldermort! Không được gọi y là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Được rồi, đó là những gì ta muốn nói, cám ơn!” Harry mỉm cười, gật đầu.
“Hảo! Anh hùng đánh bại… Voldermort!” Hai anh em là những người đầu tiên vỗ tay và huýt sáo. Rất nhiều người hạ giọng gọi tên Voldermort, bọn họ muốn học cách vượt qua sự sợ hãi.
“Tiếp theo, ta muốn trao huân chương Merlin đệ nhất cho một vị anh hùng khác.” Scrimgerour tạo hứng hút, “Y đã bao nhiêu lần mạo hiểm tính mạng xâm nhập vào bên trong Thực Tử đồ, bao nhiêu lần mang về tin tức hoạt động của chúng, y thay đổi cách chế tác Lang dược, mang đến hy vọng mới cho người sói, giúp họ vượt qua đêm trăng tròn, y chính là – Severus Snape!”
“…” Snape cứng nhắc bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay, Harry nhào đến hôn y một cái (bên dưới nhất thời vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi), sau đó gắn huân chương cho y.
Snape cứng ngắc nói một câu như đã chuẩn bị trước: “Ta vì cái gì lại đến tham dự một bữa tiệc ngu ngốc như vậy…” Sau đó vung trường bào bước xuống, Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt cùng vài tiếng cười. Harry biết, y cảm thấy ngạc nhiên, cho nên không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Scrimgerour trao tặng những những huân chương Merlin đệ nhị và đệ tam khác. Phần lớn đều là những thần sáng đã có những biểu hiện xuất sắc và vài thành viên hội Phượng hoàng. Khiến Harry kinh ngạc chính là Lucius cũng được huân chương đệ tam, bản thân cũng ngạc nhiên không kém. Draco phi thường tự hào: “Đó là cha ta!”
“Ngươi còn có một ái nhân cực kỳ giỏi, Tiểu xà.” Tom Riddle ghé sát lỗ tai y nói, “Nếu ngươi muốn, ta có tặng ngươi cả trăm cái huân chương.”
“Không cần…” mặt Draco trắng bệch.