[Harry Potter Đồng Nhân] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 5: Chương 5: Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương.




Chương 7: Thư thông báo nhập học Hogwarts.

images

Thời gian trôi rất nhanh, đông qua xuân tới, trong nháy mắt, bốn năm trôi qua.

Tom đã theo người giám hộ của hắn sống thâm niên 4 năm ở Hẻm Xéo.

Trong khoảng thời gian này, dần dần cậu bắt đầu dùng xưng hô “Severus” vô cùng thân thiết này để gọi người giám hộ của mình.

Tuy rằng trẻ con gọi thẳng tên người lớn không hợp lẽ thường, nhưng hai Slytherin một lớn một nhỏ không đặt thế tục thường tình vào đâu. Sau vài năm, chuyện cũng thành thói quen.

Hơn nữa hình thức ở chung của cả hai cũng không bình thường nốt… Thông thường theo lẽ phải người giám hộ sẽ trông chừng ba bữa của trẻ nhỏ, thế nhưng sau khi ăn xong vài bữa ăn do Severus nấu, Riddle đã triệt để thất vọng.

Mặc dù dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, nhưng Bậc thầy Độc dược có thể đem cơm ăn bình thường biến thành hương vị ma dược cao cấp.

Điều đó có nghĩa “muốn bao nhiêu khó ăn có bấy nhiêu khó ăn, muốn bao nhiêu bi kịch có bấy nhiêu bi kịch”…

Vì vậy trong bốn năm này, Tom Riddle đã luyện ra năng lực nấu nướng cấp cao mà bạn cùng trang lứa tuyệt không có được. Không vì bất kỳ lẽ gì, đơn giản là người giám hộ của cậu có trù nghệ tuyệt không vượt qua cửa để xe… Cho đến cuối cùng, ngay cả Severus cũng quen Riddle chuyên môn hóa nhà bếp. Hai người một rắn trong khoảng thời gian dài vô cùng vui vẻ ăn thức ăn Tom làm, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài ăn đổi vị.

Cửa hàng “Nồi cùng bình thủy tinh” của Severus cũng đã kinh doanh ở Hẻm Xéo.

Vị Bậc thầy Độc dược nào đó hoàn toàn không có chút lực hút khách nào, toàn thân tỏa ra khí thế “các ngươi nợ ta hai vạn gallon”. Nếu nói hắn mở hàng kinh doanh ma dược, chi bằng nói hắn đang làm thực nghiệm cho bản thân.

Ngoài ý muốn ở chỗ, người có thể đề cao khả năng kinh doanh cho cửa hàng là… Tom.

Thiếu niên xinh đẹp luôn khiến người yêu thích, càng khỏi nói đến dáng cười ngượng ngùng lễ phép kia có thể mời chào bao nhiêu khách hàng. Những ông chủ các cửa hàng xung quanh đều yêu thích Tom, có một bà cô chuyên bán quần áo còn mời chào Tom mặc nữ trang: “Thử váy nhỏ này xem? Nếu mặc ta sẽ tặng luôn cho ngươi nha.”

Mời chào bé trai mặc váy nữ… Severus thực sự không hiểu rõ vì sao lại có thưởng thức quái quỷ như thế.

Nhưng khiến hắn càng không thể chịu đựng là, Tom Riddle cư nhiên đáp ứng rồi! Cậu đáp ứng rồi! Nếu Severus không cưỡng chế đem bà cô với nụ cười quỷ dị kia dời đi, thiếu niên Hắc Ma Vương này có thể có dự định mặc áo váy cho mình.

Rốt cuộc trong đầu đứa bé này đang chứa cái gì?

Tháng 7 năm 1938.

Một phong thư từ “trường học pháp thuật Hogwarts” đã đánh vỡ yên tĩnh của căn nhà nhỏ.

Mặt trên phong thư vẽ huy hiệu trường Hogwarts —— do sư tử vàng, đại bàng đồng, lửng đen, rắn bạc tạo thành tấm chắn cho thư, ở giữa là một chữ “H” thật lớn.

—— hiệu trưởng Armando Dippet ——

Riddle tiên sinh thân mến:

Chúng ta vui mừng thông tri ngài, rằng ngài đã được nhận học ở trường pháp thuật Hogwarts. Tên thư này có ghi rõ danh sách nhưng sách và trang bị cần đến. Học kỳ sẽ bắt đầu vào đầu tháng 9 này. Chúng tôi sẽ nhận thư trả lời từ cú mèo của ngài trước ngày 31 tháng 7.

Người thành thực của ngài, trợ lý của hiệu trưởng – Albus Dumbledore.

Nhìn phong thư vô cùng quen thuộc, tư lự trong lòng Severus lại bốc lên. Hắn giương mắt, đánh giá thiếu niên Riddle trước mắt. Vài năm qua, đứa bé này đã cao lên không ít, hình thể cũng không giống dáng vẻ suy dinh dưỡng trước đây.

Phù thủy đến 11 tuổi đều phải đến trường học Hogwarts, đương nhiên Tom Riddle không phải ngoại lệ.

Thế nhưng Severus bắt đầu lo lắng —— tại thời không kia, Tom đã đổi tên trong trường. Đến khi tốt nghiệp, hắn đã hình thành thế lực Tử Thần Thực Tử thuở đầu… Trên tay đầy máu tươi, hơn nữa còn tạo ra hồn khí.

Tại thời không này, chuyện như vậy còn có thể phát sinh lần thứ hai hay không?

Hiện tại Tom chỉ là một đứa bé bình thường có chút thông minh trưởng thành sớm, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra khiến cậu trở nên như vậy?

Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Severus thoáng hiện lên tia đen tối, hay là, hiện tại chính là cơ hội cuối cùng để hắn giết chết đứa bé này. Nếu tương lai Tom trở thành Voldemort, tất cả đều hỏng bét… Hiện tại hắn vẫn có thể niệm một chú Avada Kedavra để ngăn cản nhưng bi kịch có thể phát sinh trong tương lai.

“Sev, Sev,” Tom cầm thư ra, thanh âm hỏi thăm cắt đứt suy nghĩ của hắn, “Đây chính là thư nhập học của trường Hogwarts?”

“Ừ, đúng vậy.” Severus phục hồi tinh thần, tay đặt trên đũa phép cũng buông xuống.

—— bốn năm trước hắn không thể xuống tay trước đứa bé vô tội, bốn năm sau cũng vậy.

Tom không chú ý tới những tâm tình biến hóa của hắn trong mấy phút này, chỉ hứng thú đánh giá danh sách vật phẩm mang theo.

Một lúc sau cậu kinh hô lên: “Chờ chút, tân sinh năm một chẳng lẽ chỉ đọc một quyển “Chú ngữ tiêu chuẩn, sơ cấp” hay sao? Ta cho rằng năm này phải đem bảy cuốn sách Milan D’ Shaq học hết chứ, làm ta tưởng chuẩn bị bài của ta sẽ kém cơ.”

“…” Ngươi cho rằng học sinh ở Hogwarts đều là thiên tài giống ngươi a.

Khóe miệng Severus co quắp một trận, sau đó hắn phát hiện cạnh phong thư thông báo còn đính kèm thư nhỏ. Đại thể ý tứ ghi rõ Tom Riddle “sinh ra ở thế giới Muggle” —— vì thế trường học muốn biết Tom có cần người hướng dẫn hay không.

Người hướng dẫn?

Lý do gì vậy, Severus thoáng chốc tức giận. Người hướng dẫn để làm gì? Mang theo Tom đi Hẻm Xéo mua đồ ư?

Đừng có đùa, đứa bé Tom này đã ở Hẻm Xéo bốn năm, ở đây… ít nhất… có một nửa chủ cửa hàng đều nhận biết cậu.

Hơn nữa chính Severus cũng không hi vọng nhìn thấy kẻ được gọi là người hướng dẫn… Căn cứ phỏng đoán của hắn, người hướng dẫn chắc chắn là trợ lý hiệu trưởng Dumbledore. Cũng như đến thời điểm Dumbledore lên làm hiệu trưởng, người hướng dẫn thường là giáo sư Mc Gonagall vậy.

Hắn không muốn nhìn thấy Dumbledore.

Severus biết Dumbledore có năng lực phát hiện vô cùng nhạy bén, hầu như không tương xứng với thân phận Gryffindor của hắn. Bản thân hắn đến từ tương lai có rất nhiều ký ức không thể lộ, hắn không biết mình có bị Dumbledore phát hiện hay không… Hắn thực sự không muốn tiếp tục thao tác Bế quan bí thuật mà hắn đã từng am hiểu sâu sắc.

—— Cuộc sống song mặt gián điệp hắn đã chịu quá đủ rồi.

Hôm nay hắn chỉ là một Severus Snape mở cửa hàng ở Hẻm Xéo, là linh hồn vốn không nên tồn tại tại thời đại này. Hắn chưa từng chịu tội, không có trách nhiệm, chỉ là người giám hộ của đứa bé Tom bình thường này, không hơn.

Chương 8: Lựa chọn của đũa phép.

tải xuống (4)

“Tom, ngươi muốn một cây đũa phép như thế nào?”

“Muốn cây mạnh nhất.”

—— đó là đoạn đối thoại của hai người sau khi nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts.

Severus chỉ biết ngày này sẽ đến, nhưng hắn không nghĩ nhanh như vậy.

Bình tĩnh xem xét, hắn hoàn toàn không muốn tiểu Tom đến Hogwarts học tập. Hắn chỉ hi vọng Tom vĩnh viễn đều ở tuổi hiện tại, cậu không thể thương tổn bất kỳ ai, càng không có ai thương tổn cậu. Severus tuyệt không ghét cuộc sống hiện tại với Tom, trong khoảng thời gian ấy, hắn đã cảm thụ được yên lặng đã lâu.

Nhưng trẻ con phải lớn lên, cuộc sống yên tĩnh không thể duy trì mãi mãi.

Tom Riddle năm mười một phải chọn đũa phép trước khi đi học.

“Nga, là bé con Riddle sát vách!” Mới tới cửa hàng đũa phép, Ollvander đã nhiệt tình phất tay chào bọn họ, “Đã đến tuổi nhận đũa phép?”

Tom gật đầu. Severus đứng ở một bên lòng rối bời.

Đầu tiên bọn họ nghe nhưng lời lảm nhảm của Ollvander như “Chủ nhân không chọn đũa phép mà đũa phép lựa chọn chủ nhân”… , sau đó bắt đầu quá trình chọn đũa phép dài dằng dặc. Tom cầm lấy một cây đũa phép dài loại cây cẩm lai, tâm sợi gân long… vừa cầm nó đã nở hoa.

Sau đó là cây đũa phép hoa mộc, lập tức tạo trận bom tạc trong quán.

Severus nhếch môi không nói lời nào, hắn biết cuối cùng Tom sẽ nhận được cây đũa phép mạnh nhất là cây nào.

“Muốn cây mạnh nhất.” Đó chẳng phải là lời Tom vừa nói hay sao?

Đứa bé này có thiên phú phép thuật kiệt suất, hơn nữa cậu còn truy cầu phép thuật cường đại.

Severus cau mày, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện diễn ra trước đây. Hồi đó hắn có một công trình nghiên cứu cần Tom giúp, cuối cùng lúc hoàn thành luận văn hắn để Tom viết tên lên. Tiểu Tom rất vui vẻ, ôm lấy quyển từ điển thật cẩn thận chọn bút danh…

Thế nhưng cuối cùng chuyện này cũng chẳng đi về đâu.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau một khoảng thời gian suy xét Tom ra kết quả… “Severus, ta nghĩ từ này thật tốt. Hình như xuất xứ từ tiếng Pháp, nghĩa là “Bay khỏi tử vong”, Vo——”

Tom không thể nói cho xong cái tên kia.

Bởi vì lúc cậu mở miệng, tay Severus đã run lên và lần đầu tiên tạc nồi.

Sau đó Tom thấy người giám hộ của cậu đột nhiên nổi nóng, đoạt lấy quyển từ điển cấm cậu quên bút danh kia.

Severus vốn chỉ để Tom đặt bút danh thôi, hoàn toàn không nghĩ đến cậu chọn cái “tên kia” a…

Trong tình huống không hề chuẩn bị nghe tiểu Tom nói cái gì “bay khỏi từ vong”, thiếu chút nữa hắn xúc động vung đũa phép niệm Avada Kedavra. Gặp quỷ, thoạt nhìn Tom rõ ràng là một đứa bé tốt a… Vì sao còn chưa nhập học đến tuổi vị thành niên cậu đã nghĩ cho mình cái tên khác, soa với tên mặt rắn ma vương kia còn sớm hơn…

Đương nhiên sau đó hắn hối hận, hắn biết mình đã phản ứng quá mức.

Chẳng qua vừa luc trùng tên mà thôi, cũng không phải chuyện tội ác tày trời gì. Hắn đột nhiên phát hỏa như vậy hẳn sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Tom, sợ rằng lại tạo ra hiệu quả tương phản.

Bất quá lý trí biết nhưng điều này, nhưng tình cảm lại không thể nhận. Sự kiện chọn tên kia đã trở thành cái nhọt ủ trong lòng Severus thật lâu, hắn nhớ kỹ bánh bao Tom đã từ trong đống từ điển chọn ra cái tên “Vol-de-mort”, cái tên nguyền rủa “bay khỏi tử vong”.

Severus đứng ở trong góc cửa hàng đũa phép lẳng lặng nhìn, tiểu Tom ở trước mặt hắn đã thay đổi đủ mười cây đũa phép.

“Thật là khách hàng xoi mói, đúng không?”Ollvander cười cảm thán, đưa một cây ma trượng khác tới tay Tom, “Ồ… thử cái này xem, cậu bé. Mười ba inch, cây gỗ sam tím, long chim phượng hoàng Fawkes. Đây là một cây đũa phép có lực lượng rất mạnh, có lẽ nó thích hợp ngươi.”

Khi nghe đến ba chữ “gỗ sam tím”, Severus chỉ biết thời khắc kia đã tới.

Gỗ sam tím, cây bất tử, tượng trưng sống mãi cùng bất diệt.

Cùng kết quả “Voldemort kia” như nhau.

Nhìn Tom cầm đũa phép thật cao hứng, trong lòng Severus trào lên loại tư vị khó hình dung. Lẽ nào số phận thật sự không thể cải biến? Đời này của Tom cũng sẽ như trước đây, điên cuồng theo đuổi sống mãi cùng bất diệt?

Lần thứ hai nghĩ đến cái từ “Voldemort” kia, khuôn mặt đứa bé trước mặt chợt trùng điệp cùng cái tên Hắc Ma Vương điên cuồng kia. Suy nghĩ của hắn rối rắm thành cục, thế nên khi Tom ở bên sung sướng hô “Ta tìm được rồi, Severus, ta tìm được cây đũa phép thuộc vận mệnh định trước rồi!” hắn cũng không để ý đến.

Severus trầm mặc thật lâu.

Đến tận khi rời khỏi cửa hàng đũa phép Ollvander, hắn mới nhẹ giọng hỏi: ‘Ngươi cứ thế theo đuổi ý bất tử như vậy hay sao?”

“Đúng vậy.” Tom thản nhiên đáp.

Những lời này như dao nhỏ đâm trúng lòng Severus, nhắc nhở hắn đứa bé trước mắt có ý niệm khao khát sống mãi như thế nào. Nhưng khi Severus định mở miệng nói thêm hai câu, bỗng nhiên nghe thấy lời tự bạch khó ngờ đến.

Tom, đứa bé vừa nhận được đũa phép long chim phượng hoàng nghiêng đầu, tiếp tục bổ sung lý do cậu truy cầu sống mãi: “Hiện tại ta chỉ mới mười một tuổi, thế nhưng Severus đã bốn mươi rồi. Ngươi sinh ra trước ta những ba mươi năm, cũng có thể rời đi sớm ba mươi năm.”

“Severus, nếu ta có biện pháp giúp ngươi sống mãi… Ngươi sẽ không chết sớm như vậy.”

Severus trợn mắt há miệng nghe tính toán dài dòng về thọ mệnh của bản thân.

Hầu như theo bản năng hắn thốt ra lời: “Chưa từng có phù thủy nào chân chính sống mãi…”

“Đúng vậy, cho nên ta mới tìm cây đũa phép mạnh nhất.” Giọng Tom non nớt lại kiên định, “Tuy ta không biết ngụ ý của đũa phép cùng số phận có quan hệ thế nào, nhưng chí ít cũng là cái bắt đầu tốt đẹp. Ta phải khiến mình trở thành người đầu tiên trở thành người sống mãi, tin tưởng ta, Severus, ta sẽ nỗ lực làm được chuyện ấy.”

Thoạt nhìn kết quả giống nhau, nhưng lý do lại hoàn toàn bất đồng.

Đứa bé Tom này… lại định vì hắn mà truy tìm phương pháp sống mãi?

Mất nửa ngày Severus mới bình phục được trạng thái bình thường, lôi kéo Tom về cửa hàng nhà mình: “Đừng ở bên ngoài làm cho ta mất mặt, đây chính là chí hướng cuồng vọng mà ngu ngốc a…”

Tom nghe ngữ điệu không được tự nhiên đầy quen thuộc, khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn lộ ra nụ cười đầy hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.