CHƯƠNG 10: DÃ TÂM
Ở sâu trong tiềm thức của Severus, Tambor lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, tham lam cảm nhận sự kích động của một linh hồn khác. Gã rốt cuộc đã có thể chiếm được khối thân thể này.
Linh hồn của Severus bị sương trắng bao vây vẫn run rẩy không ngừng, bi thương vô hạn từ trong thân thể tràn ra.
“Cho nên ngươi không phải là muốn ta giúp ngươi sống lại, mà là muốn cơ thể của ta?”
“Đương nhiên, cho dù cậu có trí tuệ như thế nào, muốn giúp ta sống lại là thiên khó vạn khó, huống chi từ sau khi thần khí ‘hư không’ của ta dính máu của cậu liền nằm trong bàn tay cậu, ta với thân thể của cậu rơi vào tình thế bắt buộc.”
Tambor bỏ đi bộ dáng cợt nhả trước nay, vẻ mặt tràn đầy đắc ý cùng điên cuồng.
Nhìn Severus không ngừng giãy dụa, Tambor cười ha ha. Rất nhanh sẽ có được cơ thể một lần nữa khiến gã gần như không kiềm chế được chính mình.
“ ‘Hư không’ bị cậu trích máu nhận chủ, không thể rời khỏi thân thể của cậu, mà ta không thể từ bỏ hư không. Lúc trước cậu gặp phải người sói thì thân thể gần như đã bị phá vỡ, ta nghĩ rằng linh hồn của cậu nhất định sẽ không chịu nổi sức ép nặng nề, cho nên kéo cậu vào tiềm thức để cắn nuốt cậu, không ngờ cậu lại kiên cường như thế, vừa mới mất cha mất mẹ linh hồn lại lâm vào tuyệt cảnh, mà linh hồn vẫn ngưng tụ như cũ. Cho nên ta chỉ có thể làm thân với cậu để tìm cơ hội tiếp theo. Người cậu để ý duy nhất chỉ có đóa hoa bách hợp kia, mà sau vài lần tiếp xúc ta đã sớm phát hiện đóa hoa bách hợp này cũng chỉ là một cô bé bình thường khờ khạo ham hư vinh, có lẽ còn có chút tự mãn chính nghĩa. Cho nên ta cố ý cho Petunia cơ hội để cô ta thành công, cho cậu nhìn thấy bộ mặt thật của cô bé mà cậu yêu quý, hoặc là cậu vốn đã ẩn ẩn biết rồi, nhưng tấm màn bị ta xé ra khiến cậu thật sự thất vọng. Cho dù cậu đã cho Lily Evans biết phương pháp chế tạo thuốc, Petunia tất nhiên vẫn sẽ không đồng ý rời khỏi cửa hàng Snape, cho nên Lily càng bất mãn với cậu, sau đó vì khắc khẩu với McDonnell và lần hiểu lầm này mà quyết liệt, chuyện này vốn sẽ xảy ra, tuy rằng quá trình có khác đi nhưng kết quả vẫn giống nhau. Linh hồn của cậu hiện tại đang dần dần tán loạn, tâm tình khi bị cô bé mình muốn bảo vệ lại nói mình ghê tởm thế nào? Ha ha ha…”
Tambor vừa hấp thụ sương trắng vừa cười to tự mãn.
“Vốn sẽ xảy ra?”
Severus vẫn nhìn linh hồn của người đàn ông dị quốc muốn chiếm thân thể của mình, vừa cắn nuốt linh hồn của mình vừa lộ ra gương mặt dữ tợn, sau khi nghe được những lời của gã thì vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng.
“Không sai, thực ra để ta cắn nuốt không phải là càng tốt sao? Cuộc đời của cậu đã được định sẵn sẽ là bi kịch, năm thứ năm dứt khoát với Lily, sau đó gia nhập Tử Thần Thực Tử triệt để đi ngược hướng với Lily, sau đó thậm chí còn hại chết cô gái mình yêu thương, tiếp đó vì đứa con của tình địch với người mình yêu mà phản bội quân vương của mình, vì đứa bé giống James Potter như đúc mà vào sinh ra tử, cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là dối trá. Ta tuyệt đối không lừa gạt cậu, nếu không sự việc hôm nay sao có thể xảy ra chứ, cho dù quá trình hoàn toàn khác biệt, nhưng cô bé của cậu vẫn từ bỏ phần tình cảm này. Cuộc sống thống khổ tuyệt vọng như vậy thì cố chấp làm gì. Cậu đã không thể trốn thoát, vậy không bằng ngoan ngoãn cống hiến thân thể của cậu, ta có thể cam đoan, tuyệt sẽ không kéo dài quỹ đạo sinh mạng của cậu, Lily chắc chắn sẽ không chết vì cậu.”
Tambor nhìn thấy Severus đã ngừng giãy dụa liền khuyên bảo, phải biết rằng gã muốn cắn nuốt một linh hồn mạnh mẽ, cho dù linh hồn kia vốn không ổn định, nhưng cũng cần hao phí một lượng tinh thần lực khổng lồ. Sau đó lại cho y một kích trí mạng cuối cùng.
“Huống chi hiện tại cậu căn bản không thể chạy thoát.”
“Hy vọng ngươi có thể làm được.”
Sự tuyệt vọng trong mắt Severus biến mất, cuối cùng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tambor một cái, con ngươi đen láy thâm thúy mang theo vô hạn bi ai cùng quyết tuyệt, thậm chí còn có một chút châm biếm. Linh thể bỗng nhiên phát ra một luồng sáng trắng mạnh mẽ chói mắt, thậm chí tiềm thức cũng bắt đầu rung động. Tambor không kìm được nheo mắt lại, đợi luồng sáng tan đi, gã kinh ngạc phát hiện ra trong tiềm thức chỉ còn lại duy nhất linh hồn của gã.
Là linh hồn của Snape tự động tiêu tán? Gã cẩn thận kiểm tra toàn thân, phát hiện đúng là không có một linh hồn khác tồn tại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không thể cắn nuốt linh hồn của Snape, không chiếm được ký ức và tinh thần lực của y, nhưng ít nhất cũng không tồn tại nguy cơ bị cắn ngược lại.
Hơn nữa gã và Snape sớm chiều ở chung đã hơn một năm, nên hiểu rõ thì hiểu rõ hết rồi, huống chi trong khoảng thời gian này Snape luôn có thay đổi, cho dù hiện tại cách nói chuyện của hắn có hơi chút không giống cũng sẽ không có người hoài nghi. Lại nói trong trường học Snape chỉ có một người bạn tốt nhất là Lily, hiện tại cũng đã cắt đứt. A, việc này thật đúng là quá may mắn.
Tambor nắm quyền khống chế khối thân thể này, mở hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà loang lổ, suy nghĩ cẩn thận về tình hình trước mắt. Lily rất nhanh sẽ phát hiện ra chân tướng của sự việc đổ oan kia, hiện tại gã có thể công cũng có thể thủ. Nếu hiện tại muốn nghiêng theo Dumbledore, chỉ cần rộng lượng tha thứ cho Lily là được nếu không đầu quân cho phù thủy chính nghĩa, vậy cứ ôn hòa lạnh nhạt với Lily.
Không đúng, Snape từng nói qua y không có lập trường để lựa chọn, vậy trước tiên vẫn cắt đứt trước đi, dù sao gã cũng không thích đóa hoa bách hợp kia, bạn gái trước đây của gã xinh đẹp hơn nhiều.
Đợi đến khi tốt nghiệp có thể xem xét tình hình một chút, nếu thế giới phép thuật quá nguy hiểm thật sự không ở lại được, gã liền trốn đến thế giới Muggle, dù sao thế giới Muggle lớn như vậy, nếu gã trốn được đến Châu Mỹ hoặc Châu Á, ai có thể tìm nổi gã chứ. Từ lúc gã tốt nghiệp đến lần hủy diệt đầu tiên của Chúa tể Hắc ám vẫn còn khoảng thời gian ba năm, gã nhất định sẽ không làm trò xiếc gián điệp hai mặt kia nữa.
Tambor tạm thời đặt tính toán trong lòng xuống, đắc chí cảm thận niềm vui sướng được làm người một lần nữa, không hề biết thẹn mà chiếm cứ thân thể người khác, không ngại trời tru đất diệt.
Khi gã hai mươi tuổi là lần đầu tiên xuyên đến đại lục ma khí, vừa vặn bám lên người một thiếu niên vừa chết, linh hồn của thân thể kia hẳn là đã tiêu tán hoặc là đi gặp thần Sáng thế cũng không chừng. Sau đó gã phát hiện ra tinh thần lực của gã mạnh mẽ dị thường, hơn nữa còn tương tác với sức mạnh của nguyên tố lửa nước cực đại của thiếu niên, tiếp đó gã trải qua những ngày giống hệt như nhân vật nam chính ngựa giống trong tiểu thuyết, tiền tài, quyền thế, người đẹp thu hết vào tay, chỉ là đến cuối cùng, đám phụ nữ của gã bắt đầu nhằm vào vị trí người được gã yêu nhất, thế nhưng người đàn bà gã yêu nhất lại cùng với gia tộc của gã phản bội gã, nếu không có ‘hư không’, gã ngay cả linh hồn cũng không thể bảo toàn được.
Tuy rằng Snape đồng ý giúp gã sống lại, nhưng không thể nói trước gã sẽ có được một thân thể như thế nào, một khi rời khỏi thân thể Snape, cũng có nghĩa rằng gã sẽ vĩnh viễn mất đi ‘hư không’ của gã, thứ kia là gã tìm được khi còn ở đại lục Ma khí trong một lần thám hiểm trong di tích của một vị thần đã thăng thiên, gã vẫn chưa từng hiểu rõ được cách sử dụng của ‘hư không’, cho nên chỉ để làm vật tùy thân mang theo người, ai ngờ khi gã rơi vào tuyệt cảnh bị cuốn vào lốc xoáy không gian, ‘hư không’ lại bảo vệ cho linh hồn của gã ở không gian bị xé rách. Cho nên gã nhất định không thể bỏ lại nó được.
Hơn nữa mặc dù thân thể Snape có phiền phức nhất định, nhưng thực ra rất dễ giải quyết. Y là trẻ mồ côi, người bạn tốt nhất cũng rời bỏ y, về phần thiên phú ma dược, một năm này gã đã quan sát vô số lần Snape điều chế ma dược, có lẽ phương diện này không bằng được y, nhưng đã không phải là vấn đề. Huống chi thiên phú chiến đấu của gã rất cao, tuy rằng nơi này không thể phát động phép thuật cực mạnh giống ngày trước, nhưng phát minh ra thần chú ma thuật có sức sát thương mạnh vẫn dễ dàng, người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có thể khen thần chú ma thuật của gã xuất sắc. Bởi vì Snape vốn theo đuổi sức mạnh, là một nam phù thủy thích phép thuật hắc ám.
Tambor sung sướng tưởng tượng đến tương lai như cá gặp nước, cuộc sống tốt đẹp thu hết tiền tài, quyền thế, mỹ nữ, dần dần chìm vào ngủ say, không hề để ý ở ngón út bên trái nhìn như không có gì cả, một vòng sáng màu đen nhàn nhạt dạo qua ‘hư không’ một vòng, lập tức biến mất.
Tambor không ngờ rằng lần này ngủ, khi tỉnh lại đã là năm giờ chiều ngày hôm sau. Hẳn là do thân thể phải nhận kích thích quá mạnh, gã cảm thấy rất đói bụng, Tambor ngẫm nghĩ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, đám rắn nhỏ ưu nhã cao ngạo đang ngồi thảo luận các đề tài. Thấy Tambor đi ra, tất cả đều yên lặng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn gã, bọn họ đều đã biết thần chú không phát thành lời được phóng ra hôm qua. Slytherin tôn trọng thuần huyết, nhưng cũng tôn kính kẻ mạnh, đây là nhà có thực lực mạnh nhất, bọn họ theo đuổi huyết thống thuần khiết cũng là vì năng lực cực mạnh.
“Severus, cậu quay về ký túc xá từ buổi chiều hôm qua, đến giờ mới đi ra, không có việc gì chứ?”
Mulciber và Snape có quan hệ tương đối tốt, đi đến tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
“Không sao.”
Tambor học theo cách nói của Snape, hoàn hảo Snape ở trường học luôn trầm mặc ít nói, biểu cảm trên mặt vô cùng ít, muốn sắm vai mặt than là tương đối dễ dàng.
“A, vậy là tốt rồi. Bọn mình đều nghe nói, cái gì mà Gryffindor công bằng chính nghĩa, nhóm đạo tặc kia là tượng trưng cho vô sỉ, bốn người đánh một người bị thần chú phòng thân bắn trả lại là xứng đáng, về phần lới nói của Lily kia cậu vốn không nên để ở trong lòng, đơn giản chỉ vì cậu là Slytherin, cô ta vốn không tin tưởng cậu, thương tâm vì Gryffindor kia thật không đáng. Hơn nữa không phải là cậu vẫn luôn sùng bái Chúa tể Hắc ám sao, cắt đứt quan hệ với Gryffindor kia cũng là việc tốt.”
Avery cũng đi qua khuyên nhủ, trong mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt với Ma vương Hắc ám.
Tambor gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại đang cười nhạo, Chúa tể Hắc ám kia cũng chỉ là một kẻ điên, cho dù sức mạnh có cao đến mấy mà mất đi lý trí thì cũng chỉ là một cỗ máy giết người. Nhưng lời của Avery cũng có đạo lý, hai nhà Gryffindor cùng Slytherin đã đối lập nghiêm trọng như vậy, nếu gã không muốn khôi phục tình bạn với Lily, vậy đành cải thiện tình cảnh của gã ở Slytherin, tên James Potter điên cuồng vì yêu kia cũng sẽ không tìm đến gây sự với gã nữa, cậu ta còn chưa theo đuổi được bông hoa của Gryffindor đâu. Gã vừa lúc có thể lợi dụng thời gian hai năm học còn lại thích ứng với cuộc sống phù thủy, vừa có thể tiếp tục tích lũy của cải.
“Đến giờ ăn rồi, chúng ta cùng đến đại sảnh chứ?”
Avery đang muốn lấy lòng Snape, cậu vẫn biết ma dược học của Snape rất lợi hại, không ngờ thần chú cùng với khả năng chiến đấu của y cũng mạnh như vậy, sau này nếu gia nhập Tử Thần Thực Tử, có thể trở thành đồng đội rất tốt, nói không chừng Snape được Chúa tể Hắc ám coi trọng cất nhắc, còn có thể tiến cử cả mình nữa.
Mulciber có cùng ý nghĩ với Avery cũng đi cùng, mấy nhóm rắn nhỏ khác cũng lần lượt đứng dậy, kết giao với một Bậc thầy Độc dược tương lai có năng lực mạnh vẫn là có lợi, coi như đầu tư.