CHƯƠNG 185
Remus buông (Nhật báo tiên tri), tâm sự ngổn ngang. Hôm nay, trang đầu (Nhật báo tiên tri) là (Khủng hoảng tạm thời vượt qua, tháng sau sẽ như thế nào?), các tờ báo khác trên bàn cũng có đầu đề tương tự.
Đó là ác mộng ba ngày qua, các phù thủy không có lúc nào không bị bao phủ dưới bóng ma của người sói, móng vuốt sắc bén xuyên qua sắt cùng tốc độ nhanh như chớp khiến mọi người phát run. Tử thần thực tử không thừa dịp hôn loạn công kích, mà bọn họ lại cứu giúp người bệnh, còn giúp phù thủy tìm nơi ẩn nấp tránh né người sói, điều này mang lại rất nhiều danh tiếng cho họ, gần như sánh ngang với danh tiếng Hội phượng hoàng dùng máu và mạng sống để cứu người. (Thời báo pháp thuật) cùng một số báo chí trung lập chất vấn vì sao người sói không tấn công Tử thần thực tử, những kẻ âm hiểm này giải thích là bởi vì bọn họ nghiên cứu rất nhiều về người sói, cho nên có phương pháp tránh người sói. Ngụy biện, trăm phần trăm là ngụy biện, nhưng đủ để mê hoặc những phù thủy chẳng biết sự thật, khiến họ sinh ra cảm giác an toàn.
Điều này đối với Hội phượng hoàng thật sự bất lợi, Remus hiểu được, cho nên hắn quyết định đưa lang dược của chính mình ra để nghiên cứu. Hội phượng hoàng từ trên xuống dưới cực kỳ vui vẻ, cho rằng chuyện có thể chuyển biến tốt, không ngờ lúc lang dược đụng tới các loại pháp thuật phân giải thì nhanh chóng trở nên vẩn đục, không thể sử dụng. May mắn ngay từ đầu Dumbledore đoán trước là có thể xảy ra tình huống này, ông chỉ cho lấy ra 1/5 lang dược để nghiên cứu, nếu không Remus thật không biết chính mình sẽ vượt qua thời kỳ trăng tròn như thế nào.
Sau khi nghiên cứu thất bại, thành viên của Hội phượng hoàng xuất hiện sự nghi ngờ đối với Remus, cho rằng nhân vật nguy hiểm như vậy không nên ở lại Hội phượng hoàng. Có người nói, “Hắn là mồi nhử! Hoặc là gián điệp, nếu không vì sao chỉ có một mình hắn không phải Tử thần thực tự lại có được lang dược? Dạng người nào có thể ngưỡng mộ hắn mà bất chấp lệnh cấm của Voldemort? Có lẽ lá gan của kẻ đó quá lớn.” Cũng có người nói như vậy. Nhưng Dumbledore đem những lời nghị luận này áp xuống dưới, “Ta tin tưởng Lupin, cũng tin tưởng người ngưỡng mộ Lupin – mấy năm qua hắn luôn không cần báo đáp mà vẫn trợ giúp Lupin, hắn sẽ không làm chuyện tổn thương Lupin. ”
“Nếu hắn muốn tổn thương Lupin? Hoặc là, hắn đột nhiên chết thì sao? Ai cam đoan Lupin sẽ không giống như những người sói khác, trở thành một mãnh thú hung tàn?” Còn có người hỏinhư vậy. “Đến lúc đó, ta sẽ giải quyết, được không?” Dumbledore hiền lành cười.
Dumbledore tự mình bảo đảm, thành viên Hội phượng hoàng hiển nhiên không còn gì để nói, Remus cũng tiếp tục ở lại Hội phượng hoàng. Sự tin tưởng của Dumbledore khiến Remus vô cùng cảm động, càng kính yêu vị lão giả cơ trí từ ái này, hắn nguyện ý vĩnh viễn ủng hộ ông, thực hiện lý tưởng, nhưng cái này cũng có nghĩa khoảng cách giữa hắn và hoàng tử lai càng ngày càng xa.
Remus đưa tay vào áo choàng, lấy ra tấm da dê hắn luôn mang bên người, hắn cuộn lại rất cẩn thận, giữ gìn nó. Tờ giấy này là được đưa tới vào ngày 5 tháng 10 cùng với lang dược, khiến Remus vừa mừng vừa sợ. Hoàng tử lai rất ít khi viết thư cho hắn, chỉ một lá thư hắn nhận được lúc tốt nghiệp, nói cho hắn không thể gửi 1 lần lang dược đủ cả năm, mà một tháng gửi một lần.
Remus mở tấm da dê, bức thư vẫn như trước, không có nhiều lời:
Remus thân yêu,
Ta muốn nói, người ta muốn giúp, chỉ có một mình người. Những người sói khác ta không quan tâm, chỉ có ngươi là không thể. Ta sẽ không để ngươi giống như bọn họ. Cho dù ta chết, vẫn có người có thể tin cậy giúp ta làm việc này.
Hoàng tử lai
Trước dòng cuối cùng, Remus viết thêm một câu: “Bị thế giới vứt bỏ, vì sự bất đắc dĩ của bản thân mà đau khổ.” Những lời này không phải Remus tùy ý viết, mà là Hoàng tử lai viết. Lúc trước Remus xem thư thì chỉ cảm thấy mặt giấy có chút lồi lõm, thuận miệng nói một chút, Lily dùng một chiếc bút nhỏ gọi là bút máy, đồ theo những vết lồi lõm trên tấm da dê một chút, liền xuất hiện những chữ này. Hiển nhiên Hoàng tử lai đã từng viết một bức thư nội dung gần giống vậy, nhưng không gửi đi.
Lúc ấy Remus không hiểu những lời này của Hoàng tử lai có ý gì, nhưng đến ngày trăng tròn hắn đã hiểu, chính mắt thấy hậu quả do người sói tạo ra, rõ ràng là âm mưu của Tử thần thực tử, liền hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói kia.
Một khắc đó, hắn cảm nhận mình được yêu sâu đạm, người kia yêu hắn như vậy, nhiệt tình yêu hắn như vậy. Không thể không nói, tình yêu của Hoàng tử lai là ích kỉ hẹp hòi, nhưng khiến Remus cảm động. Hoàng tử lại sẵn sàng dùng mạng sống bảo vệ hắn có thể đi con đường hắn muốn, thậm chí cho dù chết đi cũng đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho Remus – được yêu như vậy, Remus cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Có lẽ Slytherin đều yêu như thế, Voldemort là kẻ tàn nhẫn vô tình, nhưng Harry cũng được Voldemort che chở như trân bảo Hoàng tử lai có thể trơ mắt nhìn người sói lúc biến hình thì giết hại phù thủy đến lúc tỉnh táo thì đau khổ, cũng không để Remus khổ sở.
Remus chăm chú đọc lại bức thư của Hoàng tử, sau đó cẩn thận cất đi. Tình yêu của Hoàng tử lai không cầu báo đáp, thậm chí không muốn biểu đạt rõ, giống như không muốn hắn bởi vì trên lưng có tình cảm mà trở thành gánh nặng, nhưng càng như thế, hắn càng đau khổ. Bọn họ có thể gặp nhau thực sự không? Hay là, lần đầu tiên bọn họ chân chính gặp mặt sẽ ở trên chiến trường? Hoặc là, sau này hắn giết chết Hoàng tử lai hắn cũng không biết? Lòng hắn đang run rẩy, chảy máu, hắn không nhịn được mà rơi lệ lã chã.