[Harry Potter Đồng Nhân] Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 161: Chương 161




CHƯƠNG 186

Ngày 12 tháng 11, James Potter và Lily Potter cử hành hôn lễ đơn giản mà long trọng. Tuy nói đơn giản, nhưng với tiền tài của gia tộc Potter thì hôn lễ vẫn vô cùng sang trọng. Toàn bộ bạn tốt của chú rể tham dự hôn lễ, bên nhà cô dâu thì chỉ có ba người. Cha mẹ của Lily cảm thấy rất tự hào vì con gái có thể tìm được một người chồng như vậy, James, dù là tướng mạo, gia thế, công việc hay là tình cảm đối với Lily đều khiến bọn họ thập phần vui mừng. Chị của Lily, Petunia, ngay từ đầu đã có biểu hiện không vui vẻ, cô ta tận lực giấu mình ở góc tường, dùng ánh mắt ghê tởm nhìn chú rể và các phù thủy khác, không ăn bất kì thứ gì. Cô ta kết hôn hai năm trước, cô ta và chồng rất là yêu nhau, cho nên hôn lễ lần này của em gái, cô ta không muốn thông báo cho Vernon, dưới áp lực của cha mẹ cô ta đành phải nói cho hắn, sau đó thương lượng một lý do để Vernon không phải tham gia hôn lễ.

Harry đến khiến bữa tiệc trở nên lặng ngắt mất vài giây, nhưng rất nhanh mọi người liền khôi phục không khí vui vẻ, các phù thủy đều đến chào hỏi cậu. Thân là phó viện trưởng kiêm đại diện viện trưởng của bệnh viện pháp thuật St.Mungo, trong ba tháng chiến tranh, Harry dẫn dắt bác sĩ của St.Mungo, chữa khỏi cho rất nhiều người bị thường, những phù thủy ở đây hoặc là tự thân hoặc là đều có bạn bè thân nhân từng đến St.Mungo chữa trị, một khi đã Harry lấy thân phận thủ trưởng của Lily, phó viện trưởng kiêm đại diện viện trưởng của St.Mungo tham dự hôn lễ, các phù thủy không hẹn mà cùng lựa chọn xem nhẹ sự thật cậu là tình nhân của Voldemort.

Lily kéo James đi tới, sự hạnh phúc của cô dâu tràn ngập trong đôi mắt. “Harry, cám ơn cậu tới tham dự hôn lễ của tớ, cậu đến khiến tớ rất vui mừng.”

” Tớ đã nói tớ nhất định sẽ đến. Lily, cậu thật sự rất xinh đẹp, cậu là cô gái xinh đẹp nhất tớ từng gặp!” Sự xinh đẹp của Lily khiến Harry rất bất ngờ. Đương nhiên cậu biết Lily xinh đẹp, là người đẹp nhất Gryffindor cũng là đẹp nhất St.Mungo, nhưng Lily bình thường không thích ăn mặc, vẫn đều giữ vẻ trong trắng thuần khiết, hôm nay cô tỉ mỉ trang điểm, quần áo và đồ trang sức đều được lựa chọn cẩn thận, khiến cậu cùng các đồng sự rất bất ngờ, phản ứng của Harry xem như còn bình tĩnh.

Khó trách mọi người đều nói, lúc cô gái xinh đẹp nhất chính là cùng chàng trai cô gái yêu quyết định nắm tay cả đời, Harry nghĩ. Lúc này Lily giống như một đóa hoa bách hợp nở rộ, xinh đẹp, mềm mại, thanh thuần, thánh khiết. “Tôi cũng phải chúc mừng cậu, cậu Potter, cậu hái đi bông hoa xinh đẹp nhất bệnh viện của chúng tôi.”

James yên lặng nhìn Harry, cử chỉ của cậu vẫn là điển hình của xã hội thượng lưu, tao nhã, cao quý, có chứa một chút xa cách, không vì bị người khác nhìn chăm chú mà mất bình tĩnh. Ba năm, hắn vẫn không thể quên được chàng trai trước mắt này, tuy bọn họ vĩnh viễn không thể cùng nhau, hắn hiểu được từ đầu đến cuối là hắn đơn phương yêu mến. Gặp lại người có khuôn mặt vài phần giống Lily nhưng sự hấp dẫn khác xa, tim của hắn đập mạnh không ngừng. Ba năm qua, thời gian khiến Harry Potter càng thêm chín chắn, tự tin, càng thêm hấp dẫn vô cùng, hắn thầm muốn thời gian quay lại, trở lại lúc bọn họ vẫn là học sinh năm thứ 6 của Hogwarts, khi đó, cậu không biết rõ lòng của hắn, Harry Potter sẽ không xa cách với hắn như vậy.

Hôn lễ gần chấm dứt, Harry cáo từ, cố sức đi qua đám người, không cẩn thận va phải Remus, “A, rất xin lỗi, Lupin.”

” Không sao.” Lupin thất thần nhìn bóng dáng Harry rời đi, hắn ngửi được trên người Harry Potter có một hương vị nhàn nhạt, làm hắn cảm thấy lòng khẽ đau. Hắn không chỉ một lần ngửi thấy hương vị này, vị dược nhẹ nhàng, có chút chát đắng, hắn từng ngửi được trên người Harry Potter, trên người Severus Snape, trên người Lucius Malfoy, còn ngửi được rất nhiều trên người học sinh của Slytherin. Mỗi một lần, hắn đều cảm thấy trong lòng đau khổ, giống như cả linh hồn đang khóc. Rốt cuộc, hắn đã ngửi được hương vị này ở đâu? Vì sao, vì sao hắn nghĩ không ra?

Đi ra khách sạn, Harry phát hiện Snape thông qua kính hai mặt gọi cậu. “Lúc cậu đi quên cái này.” Snape lung lay ma dược trong tay.

Harry vỗ cái trán, “Merlin a, tớ đã quên, tớ qua lấy.”

Đến nhà Snape, Harry bị bạn tốt cười nhạo: “Tớ còn tưởng rằng cậu đến chỗ tớ lấy ma dược, kết quả là đến tham gia hôn lễ nhàm chán. Cậu nói thẳng thì tốt rồi, cậu và tớ đều bớt việc.”

Harry ngượng ngùng vò vò đầu, một tay cầm ma dược nhanh chân bỏ chạy, “Tớ đi đây!”

” Từ từ!” Snape gọi Harry, “Hắn…… Vẫn tốt chứ?” Nghe nói kế hoạch vây bắt người sói vào tháng 9 người kia cũng tham gia, may mắn không có bị thương. Không biết người kia thấy bộ dáng của những người sói khác có đau lòng hay không, có bị ám ảnh hay không?

Harry không cần nghĩ ngợi, “Không sao, Lupin tốt lắm. Bề ngoài, vẻ mặt hắn hồng nhuận, ý cười đầy mặt, theo nội tâm, hắn quả thật có chút khổ sở vì chuyện người sói, nhưng cũng chỉ là có chút khổ sở mà thôi. Dù sao hắn không thừa lực thông cảm cho người khác. Đúng rồi, hắn rất cảm động vì mọi việc Hoàng tử lai làm cho hắn, hắn – càng yêu Hoàng tử lai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.