CHƯƠNG 36-40
Ngày hôm sau là năm mới, một ngày rất náo nhiệt.
Sáng sớm, Nagini ở đại sảnh xem TV, Voldemort vô cùng bất mãn, nhưng hôm nay là ngày đầu năm mới, tốt xấu gì cũng cố nhịn xuống. Hắn thi triển phép thuật trên TV, hình ảnh trong TV nhảy ra khỏi màn hình, biến thành thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác, có thể cảm nhận bộ phim bằng năm giác quan. Hiệu quả cũng tốt, ít nhất Voldemort ngẫu nhiên phê bình vài câu, “ Phim TV rất ngu ngốc! Sao hắn có thể đối xử với người kia như vậy?” Ít nhất gia tinh lấy rất nhiều lý do đến đại sảnh trộm ngắm TV vài lần.
Nagini được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đòi Voldemort tạo một tàu lượn tại trang viên. Tất nhiên Voldemort không chịu, Nagini liền lăn lộn. Ngẫm lại xem, một con rắn dài mười hai thước làm nũng! Đó là một cảnh tượng đáng sợ đến thế nào! Harry có cảm giác cả người đều nổi da gà. Sau khi Voldemort cực lực chịu đựng mười phút, bại trận, đành tạo một tàu lượn cao ngất trên bãi cỏ.
Thời gian còn lại của kỳ nghỉ, không khí ở trang viên Voldemort yên bình và ấm áp, mỗi ngày Harry cùng Nagini ngồi tàu lượn, xem TV. Quan hệ của cậu và Voldemort nhờ cuộc nói chuyện buổi tối giao thừa mà trở nên thân mật hơn nhiều.
Kỳ nghỉ chấm dứt, Harry hào hứng trở lại trường học tìm Snape. Snape đang ở phòng yêu cầu, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nồi thuốc. Harry liếc mắt liền nhìn thấy mái tóc dài bóng nhờn của hắn.
“Merlin! Severus, đã bao lâu cậu không tắm rửa?!” Harry thất thanh thét lên. Đúng là tên quen thói mất vệ sinh!
Cực kỳ bất mãn với tiếng ồn Harry tạo ra, Snape vừa hung hăng liếc Harry, vừa thêm vào giữa chất lỏng màu đỏ trong nồi ba gai nhím. “Đừng làm ồn! Có việc gì chờ tớ làm xong đã!”
Ai! Lúc điều chế ma dược quả thực Snape không hề quan tâm đến bạn thân. Thậm chí Harry còn nghi ngờ rằng, ngay cả Voldemort đến quấy rầy Snape điều chế ma dược, kết quả chắc chắn cũng giống cậu, không ngẩng đầu lên được.
Harry kiên nhẫn chờ, cuối cùng Snape cũng đại công cáo thành. Cậu chắm chú nhìn Snape đổ lang dược vào bình, đặt bên cạnh mười bình thủy tinh khác.
“Cậu định khi nào đưa nó cho Lupin?”
Snape hiện lên vẻ mặt buồn rầu, “Tớ không biết dùng tên gì.”
“ Cậu cứ nghĩ ra một cái tên là được.” Harry đảo cặp mắt trắng dã.
Snape do dự trong chốc lát, “ Cậu nghĩ lấy tên Hoàng tử lai được không? Mẹ của tớ họ Prince.”
“ Quá được!” Harry lớn tiếng đồng ý,” Chơi chữ, chơi chữ.”
Được Harry phụ họa, tay trái của Snape cầm lấy bút lông ngỗng, nhưng thói quen khắt khe hàng ngày khiến hắn không biết phải biểu hiện thái độ ôn hòa với Remus như thế nào, sau 10 phút đắn đo, cuối cùng hắn chỉ có thể để Harry biên soạn nội dung. Sau đó bọn hắn mới trở về tẩm thất tắm rửa,rồi gói những cái bình thủy tinh thành hai bọc, cột vào chân hai con cú, để bọn chúng đưa tới tháp Gryffindor, nơi Remus ở.
Một bình thủy tinh 100 ml, có thể uống 5 lần, đủ cho Remus trong vòng một tháng. Nói cách khác, năm nay, Remus không cần lo lắng đến sự cố có thể xảy ra sau khi biến hình.
Remus đang ở tẩm thất đọc sách một mình. Hai có cú bay vào từ cửa sổ, đưa tới cho hắn hai cái bọc. Hắn khó hiểu lấy tờ giấy được xếp thành hạc dán trên cái bọc, mở ra.
Remus Lupin thân yêu!
Cậu có một vấn đề nho nhỏ, đúng không? Ma dược này có thể giúp cậu giảm bớt phiền não. Trước lúc trăng tròn bốn ngày, mỗi ngày một lần, một lần 20 ml, cậu có thể hoàn toàn thoát khỏi ham muốn cắn xé con mồi, yên lặng nằm ngủ trong phòng.
Nên làm nóng trước khi uống.
Của cậu.
Hoàng tử lai.
Remus như bị sét đánh, nhất thời đầu óc trống rỗng, cả người như chìm trong mộng. Hoàng tử lai là ai? Tại sao hắn biết bí mật của mình? Còn đưa ma dược cho mình? Người sói không có thuốc cứu, ít nhất là đến bây giờ vẫn không có, không có ma dược có thể kiềm chế ham muốn cắn xé con mồi. Nếu đúng, người phát minh ra ma dược này nhất định có thể đạt được huy chương của Merlin, tuyên dương cống hiến vĩ đại của hắn cho giới phù thủy.
Hắn nghi ngờ độ chính xác của lời nói trên giấy, tay hướng đến hai cái bọc. Hai cái bọc đều được bọc bởi một lớp da rất giày, cỡ 5 phân, vật phẩm được đặt trong hộp gỗ không hề bị sứt mẻ. Nhưng bên ngoài hộp gỗ và lớp da bọc không có gì, Remus không thể xác định được thân phận của người gửi tới. Hắn run rẩy mở hộp gỗ, mỗi trong hộp gỗ có sáu bình thủy tinh màu xanh lục, trên nắp bình màu bạc được khảm đá quý. Trên thân bình khắc vạch chia đến 100 ml.
“Remus, ai gửi ma dược cho cậu vậy?” James luyện tập Quidditch trở về, cùng Sirius, Pettigrew đi tới.
Remus như gặp được cứu tinh, cầm lấy bọc da đưa cho bọn hắn xem.
Sirius chưa xem xong đã nổi cơn thịnh nộ. “Đây là một cái bẫy! Chắc chắn là bẫy! Không hề có ma dược có thể giảm bớt thú tính của người sói, cả thế giới phù thủy giới đều công nhận!” Hắn đột nhiên giác ngộ,” Nhất định là Harry Potter làm, hắn biết bí mật của chúng ta, nên dùng này ma dược này để trêu đùa chúng ta!”
James cầm lấy một cái bình cẩn thận xem xét, “Nhìn cái bình này, chắc chắn là bút tích của Slytherin, xa xỉ lãng phí. Tớ cũng không nghi ngờ hiện tại Harry Potter có cũng đủ tiền để trêu đùa. Nhưng, Sirius, tớ không nghĩ đây là một cái bẫy. Theo bức thư, một bình là một tháng, mười hai bình là một năm, nếu mục đích của người kia là trêu đùa chúng ta, hoặc là bức Remus rời khỏi Hogwarts, hắn hoàn toàn không cần gửi nhiều như vậy, hai ba bình là đủ rồi. Tớ không cho rằng Slytherin có kiên nhẫn làm nhiều ma dược như vậy để giải trí. Bọn họ thích dùng thời gian để thể hiện giá trị của mình, ví dụ như, giới tính.”
“ Có lẽ lần này bọn họ thay đổi, nên nhớ rằng Harry Potter không phải là kẻ coi trọng truyền thống của Slytherin.” Sirius vẫn không tin.
James cười nhạt, không để ý tới hắn, chuyển hướng nói với Remus: “Chúng ta có thể đi tìm hiệu trưởng Dumbledore, nhờ ông ấy tìm giáo sư Horace Slughorn kiểm tra ma dược này một chút, xem nó có hiệu quả như lời viết trên thư hay không. Nếu không phải, chúng ta ném nó đi, hơn nữa tra ra ai là người dám lấy chuyện cậu thương tâm nhất chọc ghẹo cậu, tớ sẽ không tha cho hắn nếu đúng, thì đây là một tin tức tốt mà người kia mang lại cho cậu, Remus.”
Đề nghị này được nhất trí đồng ý. Vì thế bọn họ tìm được giáo sư McGonagall nói tình huống này, giáo sư McGonagall lập tức dẫn bọn hắn đi vào văn phòng của Dumbledore.
Nghe xong lời của Remus, Dumbledore cầm lấy bình thủy tinh nhìn nhìn, lại mở ra ngửi ngửi, cuối cùng, “Aha, ít nhất chúng ta cũng biết tên của ma dược này.” Ông đưa nắp bình cho những người khác nhìn, dưới nắp bình có ghi chữ lang dược.
“Được rồi, xem ra chúng ta nên mời giáo sư Horace Slughorn đến, dù sao đây là lĩnh vực của ông ấy. Hy vọng ông ấy có thể làm rõ công dụng của 12 bình ma dược này, sắp đến thời gian 4 ngày trước trăng tròn.”
Sáng sớm, trước ngày trăng tròn 4 ngày, sau khi dạy xong lớp ma dược, giáo sư Horace Slughorn đưa 12 bình lang dược cho Remus, nở nụ cười: “ Rõ ràng, trò có một người bạn rất tốt, trò Lupin, một người bạn thiên tài. Mấy bình lang dược này có thể kiềm chế thú tính lúc trò biến hình vào ngày trăng tròn, em sẽ yên lặng ngủ. Sự uy hiếp của người sói sẽ giảm tới mức thấp nhất, trước mắt cũng là cách tốt nhất, chỉ sợ cũng là cách duy nhất, nếu vị ma dược sư thiên tài này có thể công bố công thức ra ngoài thì tốt biết mấy. Ý tưởng thiên tài, lối suy nghĩ thiên tài, tổ hợp thiên tài! Ta thật muốn gặp vị hoàng tử lai này, nhìn xem rốt cuộc là dạng người gì có thể nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời như vậy!” Ôngvỗ vỗ vai Remus, “Trò là một người may mắn, trò Lupin. Những người khác không có cái may mắn này.”
Remus đã không còn nghe được Horace Slughorn nói cái gì, hắn chỉ biết ít nhất trong vòng một năm nay, hắn sẽ không phải cắn rứt lương tâm!
“Như vậy, rốt cuộc hoàng tử lai là ai?” Pettigrew tò mò. Nhưng bốn người vắt hết óc cũng không nghĩ ra được.
Bởi vì Horace Slughorn thổi phồng, việc này nhanh chóng truyền đến tai các giáo sư Hogwarts. Voldemort vốn cũng không để ý, nhưng nghe được mấy loại ma dược trong thuốc, hắn bắt đầu có một ý tưởng.
Snape bị gọi vào văn phòng của hắn.
“ Giáo sư Voldemort, thầy có việc tìm em?”
“Ngồi, Severus.” Voldemort nói, “Có chuyện muốn hỏi trò. Lang dược là do trò làm phải không?”
Snape rùng mình, ra vẻ trấn tĩnh. “Không, không phải.”
Sớm nhìn thấy sự bối rối của hắn, Voldemort cười to, “ Một cậu bé đang trưởng thành, có một số việc người lớn cũng không nên nhúng tay. Trò yên tâm, Severus, ta chắc chắn sẽ không vì việc này mà trách trò. Trò làm việc luôn biết chừng mực.”
Snape thật cẩn thận hỏi: “Thầy…… Không tức giận?”
Voldemort hào phóng khoát tay, “ Có cái gì mà giận. Trò làm việc có chừng mực, không mất lòng người khác, ta tức giận làm cái gì.”
Snape thấy tâm trạng Voldemort có vẻ tốt, không giống đang tức giận, rốt cục thả lỏng thần kinh, dựa vào ghế.
“ Nhưng, Severus, một khi ta đã cho phép trò giúp đỡ người sói kia, trò cũng có thể cho ta làm một chuyện.” Voldemort nói tiếp.
Snape nhanh chóng ngồi thẳng, “ Giáo sư, nguyện vọng của thầy dù có phải gác kiếm trên cổ em cũng làm.”
“Ta muốn cách chế tạo lang dược.” Voldemort ra lệnh.
Snape nhíu mày, chuyện này không dễ làm. “Giáo sư, không phải em không muốn đưa cho thầy, mà là…… Cái này không phải do em nghĩ ra, là Harry nói cho em. Em không thể tùy tiện nói cho thầy khi chưa được sự đồng ý của cậu ấy.”
Trong mắt Voldemort hiện lên sự thú vị. Harry nghĩ ra lang dược, kẻ khác phải giật mình. Harry có thể nghĩ ra chủ ý thiên tài như vậy, không hổ danh là hậu duệ của Salazar Slytherin. Thật muốn biết trong cái đầu bé nhỏ xinh đẹp kia còn chứa bảo vật gì. Chẳng qua là, chuyện này có thêm chút rắc rối.
“Cái này trò không cần lo lắng, ta sẽ nói với Harry.”
“Giáo sư, em tin rằng nhất định Harry sẽ nói cho thầy.” Snape chỉ có thể hứa hẹn như thế, hắn không thể chưa được sự đồng ý của Harry, nói chuyện này cho người thứ ba.
Voldemort rút đũa phép, xa xa chỉ hướng cái trán của Snape. “Severus, đừng ép ta dùng Chiết tâm bí thuật? Bế quan bí thuật của trò chưa đủ để ngăn cản ta.” Hắn nheo mắt lại, “ Cho nên, trò cứ giao ra phương thức điều chế thuốc, ta tự giải thích với Harry.”
Rõ ràng thực lực của mình không thể đấu lại Voldemort, Snape khuất phục, hắn là người hầu trung thành của Voldemort, mà Harry, hiển nhiên là của Voldemort. Dưới sức ép của Voldemort, toàn bộ Slytherin chỉ có mình Harry không bị ảnh hưởng.
Voldemort hài lòng ghi lại phương thức điều chế thuốc, giao cho cú mang đi, “ Đi thôi, Severus, ta đi giải thích với Harry.”
Harry nghi ngờ nhìn Voldemort, hoàn toàn không tin lời nam nhân. “Ngươi nói, ngươi muốn tạo lang dược bán cho người sói sao?”
“Đúng vậy.” Voldemort mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Harry, nhẹ nhàng hôn. “Trên thế giới này có bao nhiêu người sói, chắc chắn không ít, trong đó có một bộ phận không hền muốn bản thân sau khi biến hình thì có ham muốn giết người. Ma dược này bán ra sẽ mang lại tiền bạc.”
Harry không nghi ngờ điều này, chỉ cần mục đích của Voldemort đơn giản như thế.
“Ngươi có thể tìm đến ta, vì sao phải tìm Severus tới? Thậm chí ngươi còn uy hiếp hắn.”
Voldemort chẳng hề xấu hổ trả lời: “Ta cho rằng em sẽ không đồng ý ta dùng lang dược kiếm tiền, mà ta cho rằng cậu của em có nghĩa vụ bảo vệ những thành quả có giá trị cho em.”
“Thật không ngờ ngươi biết làm ăn như thế.” Harry châm chọc.
“ Hiện tại biết cũng không muộn.” Voldemort giả cười.
“Ngươi định bán bao nhiêu tiền?” Harry đành từ bó ý định châm chọc Voldemort, tên kia chẳng biết xấu hổ là gì.
“100 ml 50 Gallons, rất công bằng.”
Công bằng cái quỷ! 100 ml lang dược chỉ mất chi phí điều chế là 10 Gallons, tên khốn khiếp này lại tăng lên 400%! Hơn nữa là trong một tháng!
“Ngươi không thấy giá quá cao sao?”
Voldemort nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, “Tuyệt đối không cao. Lang dược có nhiều nguyên liệu không dễ tìm, quá trình điều chế lại quá phức tạp, nếu mức giá thấp hơn không bằng ta trực tiếp đăng báo công khai.”
“Ngươi không sợ ta đăng báo công khai?” Harry nghiến chặt răng.
Voldemort giảo hoạt nói ra một chuỗi con số: “Mỗi một phần lang dược, Severus sẽ đượ 3‰ thù lao, tứclà 0.15 Gallons 100 ml, Severus có thể kiếm được 15 Gallons 1000 ml, là 1500 Gallons. Lang dược bán được càng nhiều, Severus càng thu được nhiều tiên. Ta nói, Harry, em định cắt đứt tiền tài của Severus sao?”
Khốn khiếp, lấy Snape dồn ép mình! Harry tức giận trừng mắt nhìn Voldemort, hận không xuyên 17, 18 lỗ trên người hắn.
“Ngươi sẽ không cố ý tạo ra nhiều người sói để tiêu thụ lang dược chứ?” Harry lại thỏa hiệp một lần nữa.
“Harry, em đang vũ nhục nhân cách của ta.” Voldemort trừng mắt.
“Thực xin lỗi.” Harry thẳng thắn xin lỗi, trong lòng cũng cảm thấy không đúng, ít nhất Voldemort không cho rằng cậu vũ nhục trí tuệ của hắn.
“Không sao, ta biết em không cố ý .” Voldemort ôm Harry một cái. Trước mắt, số lượng người sói vẫn đủ.
Sau khi Voldemort rời đi, Snape hỏi Harry: “Có phải giáo sư định dùng lang dược khống chế bộ phận người sói không nghe lời, phải không?”
Harry cười lạnh. “Tới cũng muốn biết khi nào hắn sẽ dùng lang dược khống chế bộ phận người sói kia .” Sau đó cậu cầm lấy bút lông ngỗng, ” Severus, viết nhanh một bức thư, nói cho Lupin, sau này lang dược đều do cậu điều chế miễn phí cho cậu ta, bảo cậu ta không phải mua. Voldemort có thể không chế bất cứ người sói nào, trừ Remus Lupin!”
Remus lại nhận được một bức thư của Hoàng tử lai.
” Remus Lupin thân mến.
Phương pháp điều chế bị cướp rồi, sau này lang dược sẽ được bán ra. Nhưng cậu đừng mua, tớ sẽ đưa miễn phí cho cậu.
Tình yêu của cậu.
Hoàng tử lai.”
Sirius trêu chọc, “Tiểu Lupin của chúng ta có một người âm thầm ngưỡng mộ a.”
“ Đừng nói bậy, Sirius!” Remus trách. Nhưng mặt hắn đỏ, Hoàng tử lai hắn chưa từng gặp mặt lại đối xử với hắn tốt như thế.
Những ngày sau quả thực rất nhạt nhẽo. Lễ tình nhân, Harry nhận được quà xếp đầy bàn dài của Slytherin, vượt qua cả Sirius.
Sau đó trận đấu Quidditch, Gryffindor đánh bại Slytherin, James bắt được bóng Snitch, 300:150.
Lễ Phục sinh, Harry về trang viên Voldemort, đoàn tụ cùng phim TV, và tàu lượn London Muggle, bất chấp việc học ép cậu đến không thở nổi. Những ngày nghỉ, Voldemort đều rảnh rỗi, cho dù không rảnh, hắn vẫn bỏ ra nhiều thời gian nói chuyện với Harry, giúp Harry giải quyết khó khăn trong vấn đề học tập và pháp thuật.
Sau lễ Phục sinh, học sinh trở lại Hogwarts, việc học nặng nề khiến bọn họ oán giận. Nhưng chưa được vài giờ liền biến mất, các loại sách pháp thuật nhỏ hay tờ rơi xuất hiện khắp nơi ở phòng sinh hoạt chung của từng nhà, thông báo và tư vấn nghề nghiệp.
Khác với sự căng thẳng và bối rối trong tháp Gryffindor, phòng sinh hoạt chung của Slytherin vô cùng bình tĩnh, giống như ngày thường. Tư vấn việc làm chỉ là những cuộc trò chuyện:
” Cha tớ nói, tớ nên vào sở tai nạn và thảm họa pháp thuật, nơi đó có vẻ quan trọng hơn.”
” Ông nội của tớ nói với tớ, khống chế yêu tinh là cần thiết, cho nên sau này tớ sẽ vào sở kiểm soát và điều hòa sinh vật pháp thuật, phòng ngừa bọn tiểu yêu tinh tham lam.”
” Severus, cậu muốn làm cái gì?” Harry lắc lắc sổ tay ngân hàng phù thủy.
Snape đảo mắt, giả cười:” Không nghĩ được. Có lẽ tớ không làm việc, trời biết lang dược giúp tớ buôn bán lời bao nhiêu tiền.” Hắn từng từ chối việc nhận tiền bán lang dược, nhưng Harry bắt buộc hắn thu.
Harry nhàm chán vứt sách đi,” Đàn ông thì nên có công việc, nói ra mới dễ nghe. Làm người điều chế ma dược tại công ty ma dược của Voldy, thấy thế nào?” Cậu thờ ơ đề nghị.
Snape còn tự hỏi một chút,” Không, tớ thích làm giáo sư bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám sau khi giáo sư Voldemort rời đi hơn.” Hắn có dự cảm, ngày này không xa.
” Như vậy cũng tốt.” Harry tán thành.
” Văn phòng liên lạc Muggle. Mục tiêu của cậu.” Lucius cầm quyển sách màu hồng và tuyên truyền đơn màu vàng ném trên bàn, ” Tớ cho rằng cậu nên đổi mục tiêu, với năng lực của giáo sư Voldemort, có thể cho cậu ngồi lên vị trí đầy quyền lực.”
Harry không nói gì, chỉ cười cười.” Lucius, sau khi tốt nghiệp, cậu muốn làm gì?”
Lucius tự tin cười,” Sở thi hành luật pháp thuật, ngay từ đầu là phó sở.”
” Tớ tin rằng cậu có thể.” Harry cười lộ răng nanh.
” Cho nên tớ quyết định phân rõ giới hạn với bộ pháp thuật.” Khi Lucius đi rồi, Harry nói với Snape,” Tớ ở giữa.”
Snape đang đọc tờ rơi về bệnh viện Thánh Mungo, ngẩng đầu kinh ngạc.
” Bác sĩ của bệnh viện Thánh Mungo?” Voldemort kinh ngạc với lựa chọn của Harry , ” Đây chính là một công việc vô cùng vất vả và mệt mỏi, ta nghĩ em cứ lựa chọn Văn phòng liên lạc Muggle đi.”
” Ta đã quyết định, Voldy.” Harry nhàn nhạt nói.
” Harry, em lại lo lắng – ”
” Giáo sư Voldemort, ta ngồi ở đây là vì muốn ngươi tư vấn về công việc này cho ta, nếu ngươi không thể hoàn thành việc này thì ta mời hiệu trưởng đến giúp ta.” Harry không kiên nhẫn cắt ngang lời Voldemort.
“……” Voldemort không nói gì. Qua nửa năm ở chung, hắn hiểu rõ, một khi Harry quyết định liền quyết không lùi bước, bất luận kẻ nào đều không thể khiến cậu lui về phía sau, Voldemort cũng không thể.
” Được rồi, ta nói qua cho em về nghề bác sĩ. Nó cần 5 chứng chỉ N.E.W.T, mỗi một chứng chỉ phải đạt ít nhất điểm E. 5 chứng chỉ này là ma dược học, thảo dược học, biến hình, bùa chú và phòng chống nghệ thuật hắc ám. Nhưng đừng tưởng rằng như vậy đã xong,” Voldemort lấy lại bộ dáng của một giáo sư, nói ngắn gọn, ” Kỳ thức nó còn có rất nhiều điều kiện phía sau. Một trong hai môn ma dược học và thảo dược học phải đạt điểm O một trong ba môn biến hình, bùa chú và phòng chống nghệ thuật hắc ám phải đạt điểm O, thế nhưng việc yêu cầu xếp hạng ma dược học cùng thảo dược học, có đôi khi nhân viên phụ trách cho rằng một điểm O là đủ, có đôi khi cho rằng hai điểm O mới đủ. Nói cách khác, trong 5 chứng chỉ N.E.W.T phải có điểm O, thông thường là 2 điểm O. Bởi vì trị liệu sư không chỉ chữa trị vết thương trên thân thể mà còn chữa trị tinh thần cho người bệnh, nên trị liệu sư phải có kiến thức rộng rãi, như vậy em muốn tham gia cuộc thi N.E.W.T thì phải có thành tích học ít nhất là A, trong đó có 2 môn là E. Đương nhiên, nếu muốn hoàn thành cuộc thi N.E.W.T sớm nhất thì phải tham gia cuộc thi O.W.Ls, tức là tham gia cuộc thi O.W.L vào năm thứ 6. Phòng chống nghệ thuật hắc ám của ta yêu cầu điểm E trong cuộc thi O.W.L, biến hình, ma dược, bùa chú và thảo dược học cũng yêu cầu điểm E. Chăm sóc sinh vật huyền bí của giáo sư Kettleburn yêu cầu điểm O, lịch sử pháp thuật của giáo sư Binns yêu cầu điểm A, thiên văn học của giáo sư Sinistra yêu cầu điểm O, muggle học của giáo sư Burbage yêu cầu điểm E.” Voldemort dừng một chút, tiếp tục nói, ” Nói cách khác, muốn lập chí trở thành trị liệu sư, ít nhất phải đạt 5 điểm E và 1 điểm A trong cuộc thi O.W.L, cuộc thi N.E.W.T phải đạt ít nhất 2 điểm O và 5 điểm E.”
Harry nhún nhún vai, ” Đã hiểu.” Quả nhiên là công việc quan trọng.
Đầu tháng năm, tranh cúp Quidditch đã kết thúc. Gryffindor toàn thắng ba trận, lần thứ 4 đoạt cúp. Harry và Voldemort đều đen mặt giống nhau. Cậu chắc chắn thay thế Lucius trở thành tầm thủ, cậu không thể nhẫn nhịn được nữa khi nhìn thấy James Potter vừa hôn cúp Quidditch vừa dùng ánh mắt chế nhạo khiêu khích học sinh nhà Slytherin.
Bởi vì liên quan đến cuộc thi O.W.L, cũng giống như những việc Harry từng trải qua trước kia, học sinh đều ngầm mua bán trao đổi với nhau, học sinh nhà Slytherin cũng không ngoại lệ. Bởi vì học sinh của các nhà đa phần là gia đình giàu có, thường mua những loại ma dược cải thiện tinh thần và loại bỏ chứng mất ngủ, không ít người đề nghị Harry nên mua một ít. Harry cười cười. Ma dược Voldemort và Snape cho cho cậu quá đủ, hiệu quả còn tốt hơn nhiều.
Đầu tháng sáu, Chủ Nhật, thành viên giám khảo cuộc thi pháp thuật O.W.L đến Hogwarts. Harry nhận ra Amelia Bones và giáo sư Tofty, Harry có ấn tượng tốt với hai người này.
Buổi tối Harry tới hỏi Voldemort một số chuyện. Trên sofa trong tẩm thất, Voldemort thân mật ôm Harry, truyền thụ kinh nghiệm của mình trong cuộc thi O.W.L. ” Đừng lo lắng, bình tĩnh phát huy tất cả thực lực của mình, Harry. Thực lực của em dễ dàng vượt qua kỳ thi O.W.L, cho nên không cần lo lắng, 9 điểm O là điều dễ dàng.”
Sáng thứ hai, Harry vẫn cảm thấy lo lắng. Cậu biết chính mình đã từng tham gia cuộc thi O.W.L một lần, đáng lẽ cậu không nên lo lắng. Nhưng đâu có ai quy định tham gia một lần sẽ không cảm thấy lo lắng nữa? Ai quy định? Ai quy định? Chết tiệt! Nói và làm là hai chuyện khác nhau!
May mắn cuộc thi tiến triển thuận lợi, môn lịch sử pháp thuật khiến Harry đau đầu nhất, cậu cũng trả lời dễ dàng, thiên văn học thì Harry chỉ cần một nửa thời gian đã hoàn thành. Harry quyết định sau cuộc thi phải đến cám ơn Voldemort đã giúp cậu bổ túc trong nửa năm qua. Đương nhiên, điều Harry vui mừng nhất, là hồi ức bi thảm nhất của Snape không xảy ra, từ lần James đụng độ với Harry ở Hogsmeade thì luôn duy trì khoảng cách.
Cuối cùng là môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, đây là môn Harry chắc chắn mình sẽ được điểm O, giám khảo của cậu, cực kỳ tình cờ, là giáo sư Tofty. Thần chú nhẹ tênh (Lightening Spell), thần chú phòng vệ (Defensive Charge), Harry hoàn thành rất dễ dàng, giáo sư Tofty cũng luôn gật đầu mỉm cười.
Nhưng Lily không may mắn như vậy. Giám khảo của cô là một vị quý tộc ăn mặc trang nghiêm, tóc được chăm sóc tỉ mỉ, thể hiện chủ nhân của nó là một vị phù thủy nghiêm khắc. Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất, mà tồi tệ nhất chính là, vị giám khảo này không thích Muggle. Lily chậm trễ hơn Harry, giáo sư Nott vừa thấy cô đến liền lớn tiếng nói:” Một Muggle thi O.W.L làm gì!” Thu hút mọi người quay đầu nhìn ông ta và Lily. Lily có chút khó chịu, nhưng lập tức khôi phục như bình thường, mỉm cười ngọt ngào. Giáo sư Tofty nhỏ giọng cảm thán:” Thật sự là một cô bé tốt.”
Nhưng ác mộng của Lily chỉ vừa mới bắt đầu. Giáo sư Nott liên tục không hài lòng với biểu hiện của cô, vì thế Lily có chút mất đi tự tin.
” Như vậy, tiểu thư Muggle thân mến, đối mặt với tình huống này cô sẽ ứng phó thế nào?” Nott giơ đũa phép lên, sau lưng Lily dần dần hóa ra một hình ảnh vừa cao vừa gầy mặc áo choàng, mặt hắn giấu trong mũ, một bàn tay gầy gầy vươn ra bắt lấy Lily, cả hội trường lập tức lạnh như trong hầm băng.
Giáo sư Tofty vừa kinh ngạc vừa tức giận,” Nott, ông lại có thể làm điều này!” Ông rút đũa phép ra, muốn giải cứu Lily, nhưng có một người nhanh hơn so với ông.
” Hú hồn thần hộ mệnh.” Harry phản xạ kêu lên, không cần nghĩ đây là tình cảnh gì, muốn chống lại bọn giám ngục phải nghĩ đến điều hạnh phúc nhất.
Sương mù trắng bạc theo đũa phép của Harry phun ra, ngưng kết thành một con rắn độc cực lớn uốn lượn, con rắn há miệng lộ ra răng nanh độc, kiêu ngạo đứng trước mặt Lily đang hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.
Bọn giám ngục lui về phía sau, biến mất, rắn độc trắng bạc cũng biến thành sương mù biến mất.
Hội trường chìm vào yên tĩnh. Harry quả thực khiếp sợ quá độ, thần hộ mệnh của cậu từ hươu biến thành rắn? Cậu nhớ tới thần hộ mệnh của Tonks cũng thay đổi, khi đó là do Tonks yêu Remus. Harry không yêu, hiện tại cậu chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, hoàn thành mục tiêu mình theo đuổi ở thời đại này, tại sao thần hộ mệnh của cậu lại thay đổi? Cậu không muốn đến hỏi Voldemort, thần hộ mệnh là góc tư mật nhất trong lòng cậu, cậu không muốn chia sẻ với Voldemort.
Tuy nghi vấn trong lòng không thể tiêu tan, cậu vẫn không quên Lily đáng thương. Cậu nâng cô dậy, phát hiện cả người cô run rẩy, thân thể lạnh như băng. Cậu biến ra một khối chocolate, đưa cho Lily, ” Ăn nó cậu sẽ tốt hơn một chút.” Cô gái yên lặng tiếp nhận, cố gắng ăn, ” Suy nghĩ đến điều hạnh phúc, Lily, bọn giám ngục sợ sự hạnh phúc của con người. Không phải sợ nó, cái gì cũng có nhược điểm.”
Cô gái nâng đầu lên, trong đáy mắt có hơi nước mờ mờ.
Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đang vỗ tay. Giáo sư Tofty dùng thanh âm kích động khích lệ:” Thần hộ mệnh vô cùng hoàn hảo, rất có phong thái quý tộc, Harry Potter, trò làm tốt lắm!”
Giáo sư Nott nở nụ cười sáng lạn, ngữ khí thân thiết hòa ái, giống như một trưởng giả hiền lành, ” Không hổ là hậu duệ của Salazar Slytherin, năng lực pháp thuật khiến kẻ khác phải tán thưởng!”
” Cám ơn thầy đã khích lệ, giáo sư Nott.” Harry biểu hiện thực cung kính, một khi vị giáo sư nghiêm khắc này thích cậu, có lẽ cậu có thể làm chút gì đó. ” Sự khích lệ của thầy khiến em rất hãnh diện. Tất nhiên, nếu thầy cho cô gái này một cơ hội, thầy sẽ phát hiện năng lực pháp thuật của cô ấy cũng rất tốt.”
Nghe Harry nói vây, tâm trạng Nott rất thoải mái, liền chấp nhận yêu cầu của Harry, ” Cô Evens, một khi cậu Harry Potter đã yêu cầu, được rồi, tôi cho cô một cơ hội.”
” Thầy thật sự là một người rộng lượng.” Harry nhanh chóng tâng bốc ông ta một câu.
Sau khi cuộc thi chấm dứt, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai mọi người. Nhóm nữ sinh vây quanh Lily, yêu cầu cô kể lại chuyện đó một lần nữa: ” Harry Potter thực sự biến ra thần hộ mệnh sao? Thần hộ mệnh của cậu ấy? Cậu ấy đã dìu cậu đứng lên? Cho cậu chocolate ăn, an ủi cậu?” Nhận được câu trả lời khẳng định của Lily, nhóm nữ sinh đồng loạt thở dài tiếc nuối: ” Lily, thật hy vọng lúc ấy tớ là cậu!”
” Anh hùng cứu mỹ nhân. Không biết có tiếp tục motip cũ đến cực điểm, mỹ nhân yêu anh hùng không? Hóa ra đuổi bọn giám ngục là Tình Dược hiệu quả nhất.” Snape nhếch miệng cười.
” Câm miệng, Severus! Cậu đã cười nhạo tớ cả một buổi chiều!” Harry giận dữ.
Snape không hề lo lắng Harry giết người xả giận, vẫn nhàn nhã như trước. ” Có lá gan làm thì đừng sợ người khác nói. Cái tớ nói là đã nhẹ nhàng nhất. Cậu có muốn nghe những lời kinh khủng hơn không? Tin tức mới nhất từ Hufflepuff. Tớ đã nghe ngóng được. Cậu bị miêu tả như một kẻ cuồng ***, vô số nữ sinh đáng thương ngã quỵ dưới móng vuốt của cậu. Ai nói Hufflepuff đều là những kẻ ngu ngốc? Tớ cho rằng bọn họ rất có năng lực tưởng tượng.”
” Được rồi, Severus, làm ơn!” Harry rên rỉ ngồi xuống sofa.
Rốt cục Snape cũng nghiêm túc. ” Vậy nói chuyện chính. Cậu định giải thích thế nào với giáo sư Voldemort đây?”
10:05, Harry bưng một khay thức ăn đứng trước tẩm thất của Voldemort. Trên cánh cửa theo phong cách Rococo là một con rắn lớn lười biếng liếc mắt nhìn cậu, sau đó chán nản cúi đầu.{ Thực nhàm chán, lại một tên nói tiếng người.}
{ Nói thật, yêu cầu của ngươi quá cao. Nói được xà ngữ là thiên phú hiếm thấy.} Harry nói.
Con rắn kinh ngạc nhìn cậu, rất muốn tiếp tục nói chuyện phiếm, nhưng cửa đã mở. { Được rồi, xà ngữ giả không cần mật khẩu.}
Thấy Harry đến, Voldemort buông cuốn Bách khoa toàn thư hắc ma pháp thế kỷ hai mươi ra, mỉm cười hỏi: ” Có việc gì sao? Ta nghĩ em đang cùng các học sinh mở tiệc.”
Harry đưa cái khay tới trước mặt Voldemort, xấu hổ nói: ” Bữa ăn khuya của ngươi. ” Ánh mắt bối rối đảo xung quanh.
Đồ ăn nhìn tạm được, có thể ăn, Voldemort nghĩ. ” Em làm sao?” Tài nấu ăn của Gia tinh chắc chắn tốt hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry lập tức đỏ ửng, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, ” Đúng vậy, tuyệt đối có thể ăn…… Nên……” Tiếng của cậu nhỏ đến mức không nghe được.
Kỳ thật, cho dù ăn xong có lập tức ngộ độc Voldemort cũng sẽ mặt không đổi sắc ăn hết, huống chi tay nghề của Harry không tệ đến thế. Hắn vô cùng vui vẻ ăn hết thức ăn. Nói thật, thức ăn Harry làm hơi nhiều, hắn là phù thủy có pháp thuật cường đại, không phải là con heo có pháp thuật cường đại.
Harry cảm thấy rất hài lòng, cho dù cậu không biết vì sao mình lại hài lòng. ” Vốn ta định mua quà cho ngươi, cảm ơn ngươi giúp ta bổ túc, nhưng nghĩ lại, tự tay làm có thành ý hơn.” Harry thẹn thùng nói,” Ta không muốn dùng pháp thuật làm đồ ăn, nên nhờ Gia tinh dạy ta.”
” Có tấm lòng là được.” Voldemort cố gắng giảm bớt từ ngữ, hắn no đến nỗi không muốn nói chuyện,” Đừng đến gần phòng bếp, nơi đó rất nguy hiểm.”
” Ta tốt lắm.” Im lặng vài giây, Harry trộm dò xét biểu tình của Voldemort, trong lòng lo sợ,” Ngươi không tức giận chứ?”
Voldemort không nói gì, ra vẻ cao thâm khó lường nhìn cậu.
” Ta không cố ý tiếp xúc với cô ấy, dưới tình huống đó ai cũng muốn giúp cô ấy, cô ấy thực sự xuất sắc, không nên vì xuất thân Muggle mà mất đi cơ hội.” Harry thấy Voldemort cười nhạt, trong lòng bắt đầu lo lắng, ” Ngươi sẽ không bắt ta chuyển trường chứ?” Voldemort chắc chắn không bắt cậu rời khói thế giới pháp thuật, nhưng Harry không biết chắc Voldemort có bắt cậu rời khỏi Hogwarts hay không.
Quả nhiên đây là vấn đề chính. Giáo sư Nott đã nói qua với Voldemort việc này, tán thưởng Harry có thái độ khiêm tốn, phong thái tao nhã và năng lực pháp thuật hơn hẳn bạn bè cùng lứa tuổi. Hiển nhiên Voldemort rất vui khi Harry được người khác khen ngợi, đồng thời hắn cũng lo lắng Harry có tình cảm với Lily Evens.
Lúc khai học thì hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, bữa sáng hôm đó thì nhìn nhau mãnh liệt, đến hôm nay thì anh hùng cứu mỹ nhân. Cho dù trước kia bọn họ không có gì liên hệ gì, nhưng Voldemort không chắc chắn Harry có yêu Lily Evens hay không. Nếu hôm nay Harry không đến, ngày mai hắn cũng đến tìm Harry. Đúng vậy, nếu Harry yêu Lily, hắn sẽ không chút do dự bắt Harry chuyển trường, chuyển đến trường Durmstrang của Karkaroff, chặt đứt liên hệ giữa Harry với Hogwarts. Hắn phải có được tình yêu của Harry.
” Harry, yêu thích một cái cô gái là chuyện thật sự bình thường đối với một cậu bé mười lăm tuổi.” Hắn âm hiểm, giả vờ cổ vũ.
Đột nhiên, giống như một con mèo, Harry nhảy dựng lên. ” Tình cảm của ta đối với Lily không xấu xa như ngươi tưởng! Ta chỉ muốn trở thành bạn của cô ấy!” Sao Voldemort cũng cho rằng cậu yêu Lily chứ, thật bực mình.
” Bạn?” Voldemort lặp lại sự biện giải của Harry, ” Giữa nam với nữ không có tình bạn, chỉ có tình yêu.”
” Ta nói, giữa nam với nam cũng chỉ có thể nói chuyện ở trên giường phải không, giáo sư Voldemort thích đùa giỡn học sinh.” Harry tưc giận, không nhịn được, liền lấy trò chơi tại Halloween năm ngoái của Voldemort châm chọc hắn. Sao Harry có thể yêu chính mẹ của mình, đó là không tôn trọng Lily. Lời nói của Voldemort cũng xúc phạm nghiêm trọng đến tình bạn trong sáng của cậu cùng Hermione.
Chân mày Voldemort giãn ra, cảm giác bóp nghẹt dần dần bị phá vỡ. Quả thật tình cảm của Harry đối với Lily Evens chỉ là tình bạn mà không phải tình yêu, trên mặt cậu bé chỉ có sự tức giận khi bị xúc phạm, mà không phải là thẹn quá hóa giận.
“Được rồi, ta xin lỗi.” Tâm trạng Voldemort tốt lên, giơ cờ trắng đầu hàng. ” Với thân phận là người giám hộ của em, Harry, ta hy vọng em thận trọng trong chuyện tình cảm, cho dù không phải cùng một loại, ít nhất phải là hỗn huyết thống.”
Harry thở phào, cuối cùng cậu không phải chuyển trường.
” Cho nên Lily Evens, quả thật là một cô bé xinh đẹp động lòng người. Nếu em muốn tiếp tục làm bạn……” Voldemort dừng một chút, bất ngờ nghe được Harry từ chối, ” Không, ta và cô ấy không cần thân cận.”
” Ồ?” Thanh âm của Voldemort có chút nghi ngờ.” Ta nghĩ em rất muốn trở thành bạn của cô bé.”
” Ta có chuyện lo lắng.” Harry hạ mi mắt, cậu muốn làm bạn với Lily, rất muốn, rất muốn, nhưng hoàn cảnh không cho phép. ” Ta cùng cô ấy giữ khoảng cách như bây giờ là được rồi.”
Vô cùng vui vẻ khi nghe Harry lựa chọn như thế, Voldemort không tiếp tục đề tài này. Hắn đen mặt đưa ra hai tấm vé, nói: ” Em cầm lấy hai tấm vé này, là Severus xin xỏ ta mua, mùa hè năm nay tại Anh quốc cử hành Quidditch World Cup, một vé là của cậu ta, một vé là của Remus Lupin. Em nói cho cậu ta, vì cậu ta mà ta bỏ không ít thời gian hỏi thăm chỗ ngồi của James Potter và Sirius Black.”
Harry cười nhận lấy. Đột nhiên cậu có một ý tưởng,” Ta có thể mua một tấm vé cho Lily không? Cô ấy không có khả năng mua được nó. Ta sẽ không để cô ấy biết là ai tặng.”
Voldemort chọn mi. ” Ta sẽ nghĩ cách. Vé vip trận chung kết ngày 15 tháng 8, chỗ ngồi gần với Severus. Ta nghĩ để Severus trông chừng cô ta, em không có ý kiến gì chứ?”
Harry lắc đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi cú đưa vé Quidditch World Cup đến tay Remus, hắn kích động đến mức sắp khóc. Nhà của hắn không giàu có như James, mua vé cho cả nhà, cho nên chỉ mua vài tấm vé các trận đấu vòng ngoài, trận chung kết chỉ có thể ở nhà nghe radio. Hoàng tử lai mang đến cho hắn vui mừng tột độ, không chỉ vé World Cup, chỗ ngồi cũng ở bên cạnh James!
” Chậc chậc, Hoàng tử lai này đối xử với cậu rất tốt. Remus, cậu phải lấy thân báo đáp đi.” Sirius trêu chọc Remus.
” Đúng vậy, đàn ông như vậy mới có thể dựa vào a.” James hùa theo đùa giỡn.
Lupin đỏ mặt, gắt gao trừng mắt hai đưa bạn thân, không nói một lời.
Pettigrew cảm thấy mất mác, thì thào tự nói:” Tớ, cái gì cũng không được xem……”
Harry cũng nhận được một túi quà khiến cậu vui mừng.
Harry Potter thân mến.
Tớ không biết nên dùng cái gì để biểu đạt sự cảm kích của tớ. Cậu đã cứu tớ trong tay bọn giám ngục, lại giúp tớ cầu tình với giáo sư Nott, giúp tớ có cơ hội hoàn thành môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của cuộc thi O.W.L. Tớ không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự cảm kích này. Tớ tặng cậu vài món quà nhỏ, hy vọng cậu sẽ thích.
Người bạn chân thành của cậu.
Lily Evens.
Trong túi có hai món quà rõ ràng là từ một cô gái, một bút lông ngỗng xanh biếc và một lọ mực làm từ sừng động vật.
Cú từ bàn Slytherin bay đến bàn Gryffindor, tạo nên một trận xôn xao. Lily bất ngờ nhận được thư hồi âm của Harry. Cậu ấy không sợ giáo sư Voldemort giận dữ sao? Cô lo lắng liếc nhìn Voldemort, thấy vẻ mặt Voldemort vẫn như thường.
Lily Evens thân mến.
Tớ thực sự thích chiếc bút kia, cũng thực thích lọ mực, chúng thật sự rất xinh đẹp.
Việc ngày hôm qua cậu không cần để tâm, bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy.
Bạn của cậu mãi mãi.
Harry Potter.
Hóa là chỉ là bức thư thông thường.
James Potter căm phẫn rời khỏi bàn ăn.Cũng may là vài ngày sau tâm trạng của hắn cũng tốt lên, học kì chấm dứt, Gryffindor được 489 điểm, dành cúp nhà, Slytherin đứng vị trí cuối cùng. ” Slytherin là kém cỏi nhất.” Hắn khinh thường.
Harry làm như không có nghe thấy. Sang năm Slytherin sẽ không thua, bởi vì cậu sẽ là tầm thủ đội Quidditch của Slytherin.
Từ trước tới này, kì nghỉ hè của năm thứ 5 là kì nghỉ hè vui vẻ nhất của Harry, trận đấu Quidditch ngày 9 tháng 7, Harry và Voldemort ngồi tại hàng ghế vip theo dõi trận đấu.
Ngày 31 tháng 7 đội tuyển Anh lọt vào vòng 16, cũng là sinh nhật 16 tuổi của Harry, đồng thời cũng là ngày thông báo kết quả của cuộc thi O.W.L. Buổi chiều lúc cú mang kết quả đến cho Harry, cậu hồi hộp đến mức không dám mở. Khiến Voldemort và Nagini được dịp cười nhạo. Harry được 9 điểm O, là điều không thể nghi ngờ.
Buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật cho Harry. Voldemort không mời người ngoài, chỉ có Snape được mời. Snape đến đúng giờ, hắn và Voldemort, Nagini muốn tổ chức cho Harry một sinh nhật vui vẻ chưa từng có. Bọn họ hát mừng sinh nhật vui vẻ, bọn họ cùng Harry thổi nến, bọn họ cùng Harry ăn bánh ga – tô ba tầng phủ bơ và ô mai. Sau đó bắt đầu tặng quà. Voldemort tặng một áo choàng lụa màu trắng bạc, nút áo là ngọc trai vàng nhạt, cổ áo được đính những hạt ngọc trai tạo hình con rắn nhỏ. Quà của Nagini là một trái Snitch, nó biết năm tiếp theo Harry sẽ trở thành tầm thủ của Slytherin. Quà của Snape là một bình nước hoa tự chế, nhẹ nhàng mà thơm mắt như gỗ đàn hương. Sau đó hai cậu bé bắt đầu mở quà Tử Thần Thực Tử đưa tới, so sánh cái của người này với người khác.