CHƯƠNG 41-43
Ngày 15 tháng 8, trận chung kết Quidditch World Cup sắp bắt đầu. Giữa trưa Harry và Voldemort đi vào lều trại của bọn họ, trời đổ mưa, nhưng không quá to. Sau khi vào lều, Harry phát hiện nó xa xỉ không kém gì một căn hộ. Tại sao không phải là hai phòng đơn? Nhưng Voldemort đang bận nói chuyện xã giao nên không trả lời cậu: Thứ trưởng bộ pháp thuật, cục trưởng, phó cục trưởng, Tử thần thực tử trên toàn thế giới, cuối cùng là bộ trưởng bộ pháp thuật Fudge. Nhìn hai kẻ đạo đức giả nói chuyện với nhau, Harry đảo cặp mặt trắng dã, quay về ngủ trưa.
Bởi vì đói bụng, Harry tỉnh dậy, phát giác chính mình được Voldemort ôm trong lòng ngực. Cái ôm ấm áp thoải mái của nam nhân, tản ra hương thơm mát lạnh của thủy tùng. Harry bị hút vào ánh mắt yêu chiều của nam nhân, quên muốn nói gì, may mắn bụng của cậu kháng nghị, ” Ách, ta đói.”
Nam nhân cúi đầu cười, ngón tay búng một cái, gia tinh liền đưa cơm trưa đang bốc khói đến. ” Thấy em ngủ rất ngon, nên không muốn đánh thức.” Cảm giác ôm Harry tốt đẹp như vậy, thân thể nhỏ nhắn nằm trong vòng tay của mình.
Đợi Harry ăn cơm xong, hắn liền đề nghị: ” Ngủ nhiều một chút? Tối hôm qua em quá phấn khích nên không chịu ngủ, hơn nữa trận đấu sẽ diễn ra vào tối nay.”
Harry nghĩ cũng đúng, lại nằm xuống một lần nữa, bất giác chui vào trong lòng Voledemort, tìm một vị trí thoái mái nhất, ngủ say.
Buổi chiều, Harry đến lều của Lucius, Snape ngủ ở đây, Lily và Alice ở cùng một chỗ, bên cạnh là lều trại của gia đình James Potter – thật sự là âm hồn không tiêu tan.
Trận đấu buổi tối rất hấp dẫn, Ludovic Bagman chơi tốt, trận đấu kéo dài đến ngày hôm sau. Mọi người đều về lều trại nghỉ ngơi, nhưng Voldemort lại ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Harry bĩu môi, lại họp mặt Tử Thần Thực Tử.
Đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như mọi âm thanh đều biến mất. Harry nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được, không phải bởi vì buổi chiều ngủ nhiều, cũng không là bởi mức hưng phấn vì trận đấu quá, mà là kinh nghiệm nhiều năm chiến tranh khiến cậu bồn chồn, có vẻ như có cái gì đó sắp xảy ra. Cuối cùng cậu xuống giường, nhanh chóng chỉnh sửa bề ngoài – gần một năm này cậu bị ảnh hưởng từ Voldemort, cũng bắt đầu chú trọng bên ngoài – cầm lấy đũa phép, nghĩ nghĩ, cậu mang theo mặt kính Snape tặng cậu vào lần sinh nhật. Cậu biết, mỗi ngày Snape đều mang theo một mặt kính khác bên mình.
Một mảnh tối đen, thậm chí Harry không nhìn thấy trăng và sao.
” Thế nào……?” Harry cảnh giác ngẩng đầu lên, một con mắt to như bóng chày, cách đỉnh đầu cậu khoảng 18 thước Anh, một cánh tay dài khoảng 1 thước vung theo gió đánh về phía cậu.
Cùng với một luồng ánh sáng đỏ, Harry nhanh chóng thoát khỏi phạm vi công kích. Bàn tay kia dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng phía cậu.
Thần chú hôn mê không có tác dụng, Harry nheo mắt lại, thân thể người khổng lồ quả nhiên quá mạnh. Nhưng kinh nghiệm đấu với người khổng lồ của Harry rất phong phú, đũa phép nhẹ nhàng vung lên, bốn cây đại thụ bay giữa không trung, không ngừng đánh lên đầu người khổng lồ, cho đến khi hắn bất tỉnh. Phanh một tiếng rồi ngã xuống, cả mặt đất đều rung động dữ dội.
Một tiếng ngã xuống này khởi đầu cho tất cả, trong nháy mắt, tiếng thét, tiếng khóc, tiếng cười điên dại xé rách trời đêm, ánh sáng màu đỏ, màu lam, màu vàng không ngừng lóe ra.
Kẻ thù tấn công!
Phát hiện kẻ thù tấn công, Harry càng trở nên bình tĩnh. Nhiều năm chiến đấu đã tạo thành thói quen tốt cho cậu, tình huống càng hỗn loạn cậu càng bình tĩnh, kẻ thù càng nôn nóng thì cậu càng phải bảo trì bình tĩnh. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều đi theo cậu, chỉ cần cậu quyết định sai lầm, kết quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu lúc đó, trận chiến này có người khổng lồ tham gia.
Trong lúc cậu thi triển pháp thuật, có một loại sức mạnh kỳ lạ vây quanh cậu, ý đồ làm giảm sức mạnh pháp thuật của cậu, nhưng không thành công. Harry có thể khẳng định đó là một loại thần chú dùng để làm giảm sức mạnh pháp thuật. Hình như kẻ đứng phía sau khơi mào mọi chuyện muốn tiêu diệt những phù thủy ở đây, loại thần chú này rất mạnh, nếu phù thủy không có sức mạnh hơn nó thì không thể chống lại, pháp thuật sẽ bị nó cắn nuốt, tạm thời biến thành một người vô dụng.
Quá ác độc!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Harry.
Muốn lấy tính mạng hơn mười vạn người, là dạng người lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào mới có thể làm như vậy?
Chẳng lẽ là Voldemort sao?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Harry, bởi vì thật sự quá trùng hợp. Nhưng, nhưng, cậu đang còn ở đây a, chẳng lẽ sự yêu thương trước đây của Voldemort đều là giả tạo sao? Nghĩ như vậy, ngón tay Harry nhè nhẹ run lên.
Hy vọng không phải Voldemort.
Tuyệt đối đừng là Voldemort.
Bằng không, cậu có thể……
Không không không không, Harry mạnh mẽ lắc đầu, Voldemort không liên quan đến cậu, cậu và Voldemort là hai đường thẳng song song, chỉ cần cậu có thể hoàn thành mục tiêu, Voldemort làm gì cũng không liên quan đến cậu. Lợi dụng, đối với loại người không có tình cảm thì đó chỉ là một bữa ăn bình thường.
Cậu và Voldemort có một khoảng cách không thể vượt qua, thứ nam nhân kia yêu, vĩnh viễn là quyền lực và địa vị.
Tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, một nữ phù thủy đang chạy đến phía Harry, trong tay ôm đứa bé đang oa oa khóc lớn. Cô nhìn Harry, sau đó kêu lên: ” Mau chạy! Có Âm Binh!”
Âm Binh!
Harry giống như ở trong hầm băng.
Cậu biết lần thứ hai chiến tranh bùng nổ, Voldemort đã lợi dụng Âm Binh. Hiển nhiên, còn có người khổng lồ.
Quả nhiên là Voldemort.
Cậu giận dữ giương mắt, năm xác chết kinh khủng vươn móng vuốt sắc bén, trên mặt còn máu tươi chảy xuống, đuổi theo nữ phù thủy. Bọn họ chỉ cách nữ phù thủy có ba bước.
Harry vung tay, một quả cầu lửa theo ánh sáng màu tím trên đũa phép phun ra, nhanh chóng biến to, bay tới chỗ Âm Binh. Ngọn lửa đốt cháy những Âm Binh tanh tưởi, tiếng thét vang vọng, vài giây sau năm Âm Thi bị thiêu rụi.
Nữ phù thủy dừng bước, ngã ngồi trên mặt đất. Khuôn mặt trắng bệch, nước mắt không ngừng chảy ra, “Allen, chúng nó ăn Allen!”
Tiếng trẻ con khóc càng to.
” Hãy nén sự đau thương, vì đứa nhỏ của cô.” Harry lấy khăn lụa ra, đưa cho nữ phù thủy.” Cô nên chạy ra ngoài, đây không phải hướng có thể chạy.” Xem ra bị tấn công bất ngờ khiến cô hoảng hốt.
Nữ phù thủy cầm lấy khăn tay, lắc đầu, gần như cuồng loạn, ” Không có cách, chúng ta không ra được! Hình như có pháp thuật gì đó ngăn cản chúng ta, chúng ta không thể độn thổ, không thể sử dụng đũa phép, chúng ta liều chết chạy ra bên ngoài, lại phát hiện một loạt Âm Binh cản đường! Allen, Allen, vì che dấu cô và Lucy…… Nơi nơi đều có kẻ ăn thịt người, người khổng lồ, quái vật, Âm Binh…… Merlin a!”
Cậu ôm chặt lấy nữ phù thủy, nước mắt thấm ướt khuôn mặt đứa trẻ.
Harry yên lặng nắm chặt đũa phép. Bên ngoài cũng bị bao vây? Thật sự muốn mười vạn người bỏ mạng sao? Thật sự là chu toàn tỉ mỉ, một kế hoạch cẩn thận, cho dù Thần Sáng ứng cứu, cũng tổn thất rất lớn.
Voldemort……
Cậu nên làm gì bây giờ? Lập tức mang theo nữ phù thủy và đứa nhỏ rời đi, sau đó đi cứu người , hay là ở lại cứu người?
Một tiếng cười điên cuồng và tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang vọng khiến Harry cực kỳ mâu thuẫn. Thậm chí cậu hy vọng mình có thể lập tức thoát khỏi nơi này.
Vì sao cậu luôn gặp phải những lựa chọn khó khăn?
Vì sao cậu luôn bị số phận trêu đùa?
Vì sao lại là cậu?
Vì sao?
Tiếng phanh phanh thật lớn, ba cậu bé quần áo đẹp đẽ nhưng loang lổ máu chạy liêu xiêu tới hướng Harry, một cậu bé vừa chạy vừa thi triển pháp thuật nhằm vào hai người khổng lồ đang đuổi theo phía sau. Mà pháp thuật của đứa nhỏ đó là pháp thuật hắc ám.
Dù trời tối đến mức nhìn không thấy năm ngón tay, nhưng Harry có thể nhìn ra cậu bé đang thi triển pháp thuật hắc ám có một mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt xám, cùng với chiếc cằm nhọn.
Lucius Malfoy.
Harry phát giác cậu đã hiểu lầm Voldemort. Cho dù Voldemort lạnh lùng đến thế nào, cũng không giết chết người chủ tương lai của gia tộc Malfoy. Cho đến này gia tộc Malfoy vẫn là cánh tay phải đắc lực và trung thành của Voldemort, rất nhiều việc Voldemort cần đến sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể hoàn thành. Hắn không thể sát hại người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy, nếu không các gia tộc máu trong như gia tộc Malfoy sẽ phản bội hắn.
Thật tốt quá. Trong lòng một âm thanh nho nhỏ nói.
Harry lập tức cảm giác thân thể ấm áp lên, tuyệt vọng trong lòng cũng đã biến mất. Ý nghĩ trở nên thanh tỉnh, cậu biết nên làm như thế nào, đầu tiên cứu Lucius, sau đó cùng đi tìm Snpae và Lily, còn có nhóm James, cuối cùng tạo một nơi cho mọi người ẩn nấp.
Cậu phải nhanh chóng làm việc này, bởi vì càng chậm chạp thì số người chết càng nhiều.
” Mấy đứa nhỏ kia, vừa nhìn đã thấy thích, ăn chắc chắn ngon!” Người khổng lồ tóc đỏ liếm liếm môi. Hắn đang nói về hai người luôn đi theo bên cạnh Lucius, là Crabbe cùng Goyle, so với Lucius, cao hơn nửa cái đầu và thân thể to gấp đôi, trong mắt người khổng lồ ngon đến cỡ nào a.
Bọn quái vật đi theo người khổng lồ, phát ra mùi hôi thối.
” Mau tới đây, để tớ đối phó!” Harry gọi ba người. Cậu cần người khổng lồ và quái vật cách xa ba người kia một chút.
Ba cậu bé nghe được tiếng Harry thì sửng sốt một chút, nhưng Lucius lập tức phản ứng. Hắn tin tưởng rằng người Voldemort dạy dỗ sẽ không kém cỏi, hơn nữa ngữ khí của Harry vô cùng tự tin khiến hắn càng thêm yên tâm.
Hắn ra lệnh cho hai người,” Crabbe, Goyle, mau chạy!” Mấy người chạy đi, tạo khoảng cách với kẻ thù.
Người khổng lồ cũng thật vui vẻ,” Lại có thức ăn, ba cái.” Hắn tham lam nhìn nữ phù thủy và đứa nhỏ trong ngực cô,” Một đứa nhỏ ăn rất được, mềm và ngon.”
Mặt nữ phù thủy trắng bệch, cô muốn chạy, nhưng bị Harry ngăn cản, “Đừng lo.”
Thái độ bình tĩnh cùng nụ cười nhẹ nhàng của Harry giúp nữ phù thủy bình tâm, nghĩ lại vừa rồi cậu bé này đã đánh bại năm Âm Binh, hình như pháp thuật kia không có tác dụng với cậu bé.
Vừa rồi Harry chưa rõ tình huống nên còn nương tay, đối mặt với người khổng lồ và hai quái vật này, Harry sẽ giết. Một ánh sáng xanh lục hiện lên, hai quái vật liền ngã xuống, sau đó lại là Avadacedavra, người khổng lồ cũng chết đi.
Nữ phù thủy không thể tin được, che miệng, Merlin, một phù thủy vị thành niên, hiển nhiên giết chết một người khổng lồ và hai quái vật! Đây là điều rất nhiều phù thủy trưởng thành cũng không thể làm được, mà cậu bé này dễ dàng làm được! Cậu bé này…… Cậu bé này…… Rốt cuộc có thân phận gì?
Harry kiểm tra ba người Lucius. Bọn họ bị thương, cũng may không mất mạng, có chảy máu một chút.” Bởi vì người khổng lồ muốn ăn chúng tớ, cho nên quái vật không ra tay mạnh.” Lucius miễn cường cười.
” Đây là chuyện tốt, ít nhất bây giờ các cậu còn còn sống. Rất nhiều người đã bị ăn luôn.” Tâm trạng Harry nặng nề, ” Các cậu cần ma dược.” Cậu đã giúp bọn họ cầm máu, nhưng bọn họ cần ma dược để khôi phục sinh lực. ” Chúng ta cần nhanh chóng tìm Severus. Sao các cậu lại tách ra?”
” Severus đột nhiên chạy đi, tớ không thể ngăn cản cậu ấy.” Nụ cười của Lucius càng thêm miễn cưỡng.
Đúng là tên cố chấp!
Harry lấy mặt kính ra, hô:” Severus, cậu còn sống chứ?” Hắn ngàn vạn lần không thể chết được!
Từ gương truyền đến tiếng ồn ào, Lily xuất hiện tại gương! ” Snape bị thương nặng, chỉ sợ không được… !” Cô khóc òa.
Harry choáng váng, Snape sắp không được? ” Các cậu ở đâu? Nói cho tớ nhanh lên!”
” Không biết, tớ không biết……” Cô gái càng khóc to.
Gương chớp lên một trận, một cậu bé tóc nâu xuất hiện trước gương, là Remus. ” Chúng tớ bị nhốt cách lều trại của James 500 thước phía Đông, cậu nhanh tới đây.” Đôi mắt của hắn khẽ đỏ.
Làm cái gì? Sao mấy người này lại ở cùng nhau?
Harry giật mình nhìn mặt kính, rất kỳ lạ, Snape, Lily cùng bốn người James?!
Không còn thời gian để nghĩ.
” Các cậu tới đây,” Cậu gọi ba người Lucius, sau đó nói với nữ phù thủy, ” Cô cũng tới đây.” Đợi cho bốn người đến bên người cậu, cậu nói:” Tớ phải dùng phép độn thổ, nhanh chóng tới chỗ Severus,” Cậu nói với Lucius,” Đi theo tớ mới là an toàn,” Cậu nói với nữ phù thủy,” Cứu được Severus, cháu đưa mọi người tới một nơi an toàn.”
Bốn người gật gật đầu. Harry giết chết người khổng lồ và quái vật giúp bọn họ có hy vọng, có lẽ Harry không hề bị ảnh hưởng, có lẽ Harry có thể đưa họ đến một nơi an toàn, đó là tin tức tốt nhất.
Bốn người gắt gao nắm chặt Harry,” Chú ý đứa nhỏ.” Harry nhắc nhở, sau đó dùng phép độn thổ.