[Harry Potter Đồng Nhân] Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 207: Chương 207




CHƯƠNG 232

Bởi vì lúc tỉnh lại đã từng đấu tranh với nội tâm của mình, Remus không quá mâu thuẫn khi biết thân phận thật của Hoàng tử lai, ngược lại, nghĩ đến những lời nói chói tai của Snape vì muốn tốt cho hắn, hắn càng cảm thấy chua xót. Hoàng tử lai yêu hắn như vậy, lúc Snape nói những lời kia thì trong lòng có bao nhiêu đau đớn! Đồng thời hắn cũng cảm thấy xấu hổ vì đã làm tổn thương Snape, tổn thương người luôn luôn yêu thương hắn!

Nhưng chua xót và đau khổ không thể thay đổi mối quan hệ giữa hắn và Snape, có lẽ mười năm trước, lúc bọn họ ở đại sảnh Hogwarts đội lên mũ phân loại, số mệnh đã được định. Tình yêu không phải linh dược vạn năng, bọn họ có quá nhiều điểm khác nhau: Chính trị, lý tưởng, lập trường, kiên trì…… Bọn họ vĩnh viễn đối lập hắn không thể hiểu Snape, Snape cũng không thể hiểu hắn. Hơn nữa, mấy chuyện này không phải là chuyện tồi tệ nhất.

Hôm nay, hắn đã tù phạm của Tử thần thực tử, lại giết chết vô số người, tạo ra vô số người sói, cuối cùng còn bán đứng bạn bè, dù hắn có lý do. Hắn không được Hội phượng hoàng tha thứ, nhưng hắn không thể theo Tử thần thực tử, để bị Hội phượng hoàng phỉ nhổ. Sự tồn tại của hắn đã là thừa thãi, dù chiến tranh chấm dứt, bên nào đạt được thắng lợi đi nữa, hắn đều không có ngày mai. Tử thần thực tử thắng lợi, hắn là thành viên Hội phượng hoàng Hội phượng hoàng thắng lợi, hắn là kẻ giết nhiều người vô tội, bán đứng bạn bè. Tương lai tuyệt vọng như vậy, tình cảm của hắn và Snape còn có ý nghĩa gì. Hội phượng hoàng dành được thắng lợi cuối cùng, hắn và Snape chỉ có một con đường là chết Tử thần thực tử thắng lợi, Snape có địa vị cao, hắn là một người thấp kém. Hắn là phần thưởng Voldemort tặng cho bề tôi trung thành, không bằng một con cú hay một chiếc chổi bay, hắn tồn tại chỉ vì làm Snape vui, nếu Tử thần thực tử khác biết Snape yêu một người sói, một món đồ chơi, một món đồ không đáng giá, Snape sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ.

“Ta cũng yêu ngươi, ngươi biết rõ.” Remus ngẩng đầu lên, cười chua xót, đối mặt với một bậc thầy về nghệ thuật hắc ám, bế quan bí thuật của hắn không hữu dụng gì. “Nhưng, chúng ta không có khả năng. Ngươi cũng rõ ràng.”

“Nếu ngươi để ý thân phận, cái này hoàn toàn không quan trọng. Không phải là vấn đề.” Snape thấy rằng, Remus có thể tiếp nhận hắn là Hoàng tử lai hay không mới là vấn đề, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn do dự. Hắn sợ lúc Remus biết được hắn là Hoàng tử lai thì có phản ứng dữ dội, khoảng cách giữa đêm trăng kia đã là 5 năm, trong thời gian đó có nhiều chuyện xảy ra khiến bọn họ càng ngày càng xa, hắn không thể khẳng định thân phận Hoàng tử lai có xóa bỏ khoảng cách chiến tranh 3 năm hay không. May mắn, Remus vẫn là Remus, hiền lành, chấp nhất, chờ đợi, lại sẵn sàng dùng tình cảm gấp trăm lần để báo đáp.

“Đối với ngươi thì không quan trọng. Ngươi có biết ta làm cái gì không, ngươi cho rằng ta còn lý do để sống sao?” Mấy trăm người chết dưới tay hắn, người già, phụ nữ, trẻ em, bọn họ vô tội! Hắn không thể dùng lý do lúc ấy là do thú tính để trốn tránh! Hắn còn bán đứng James và Lily, cùng với tiểu Daniel, tuy Voldemort hứa sẽ không thương tổn bọn họ, cũng nói sẽ bồi dưỡng Daniel trở thành người kế thừa, nhưng phản bội là phản bội, hắn không thể dùng lý do, vì bảo vệ Sirius, vì không muốn hại người vô tội!

Snape mỉm cười, sau đó thấy ánh mắt đau khổ của Remus. Hắn đi đến trước mặt Remus, ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt ve hai má của Remus, Remus run rẩy một chút, yên lặng nhắm mắt lại, cọ cọ gương mặt vào lòng bàn tay có chút khô ráp của Snape.

“Ngươi là đứa ngốc.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Trí nhớ của ngươi là giả, là ngụy tạo.”

Đây là tin tức vô cùng kinh ngạc đối với Remus. Ba tháng nay hắn đều bị kí ức này bức bách, những người chết đi và những người bị biến thành người sói tra tấn linh hồn hắn, khiến hắn khó ngủ, tim như bị dao cắt. Nhưng Snape nói cho hắn, chuyện này là giả?

“Ngươi đang an ủi ta.”

Snape lắc đầu, “Ta không lừa ngươi, đích xác đều là giả, là chủ nhân Voldemort tạo ra trí nhớ giả, lúc ấy ta ở bên cạnh.” Hắn lại lắc đầu, “Ta cũng không hiểu vì sao chủ nhân muốn tạo trí nhớ giả, ta cứ tưởng rằng ngài ấy sẽ bắt người làm thật……” Nói tới đây, Remus run rẩy một chút, Snape nắm lấy tay hắn, “Chủ nhân không làm như vậy, tuy rất khó lấy tin, nhưng điều này là thật. Harry có thể làm chứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.